Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 707: Chuyện thu đồ đệ (7)




Nếu như là người khác nói Đông Lăng không bằng Tây Tấn, chắc chắn văn võ đại thần tuyệt đối sẽ dùng đế giày giẫm chết người đó, nhưng người nói ra những lời này lại là Dung Vân đại sư.
Mà đây cũng là sự thật.
Tuy rằng trong lòng đám văn võ đại thần này rất nghẹn khuất, nhưng lại không thể không thừa nhận.
Cũng chính vào lúc này, Lãnh dược sư dẫn Tô Lạc bước nhanh vào điện Kim Loan.
Thân là Dung Vân đại sư đại đệ tử, ai dám ngăn cản?
Cho nên Lãnh dược sư một đường thuận lợi dẫn Tô Lạc tiến vào điện Kim Loan.
Mà Tô Lạc khi vừa nhìn thấy Dung Vân đại sư đã nhanh chóng hành động.
Nàng từ trong không gian ôm Tiểu Thần Long đang ngủ khò khò vào trong lòng.
Lãnh dược sư khó hiểu mà liếc nhìn nàng một cái, Tô Lạc lại cười giải thích: “Như vậy, sư phụ ngươi ít nhiều cũng sẽ cho vài điểm thân thiện.”
Bởi vì chưa từng chính mắt thấy Dung Vân đại sư đối xử tốt với Tiểu Thần Long, nên Lãnh dược sư vẫn khó hiểu như cũ.
Lúc này, hai người cũng đã bước vào điện Kim Loan.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Lãnh dược sư cung cung kính kính quỳ xuống hành lễ.
Lãnh dược sư đầu hai thứ tóc, tuổi già nua, lại mở miệng xưng đồ đệ, goi sư phụ với một vị nam tử tuổi chừng hai mươi, trên mặt còn có thêm phần cung kính.
Hình ảnh như vậy ở trong mắt người khác không khỏi có một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Nhưng Dung Vân đại sư và Lãnh dược sư có vẻ đã rất quen với điều này.
Thần sắc Dung Vân đại sư vẫn như cũ, nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt của ông ta lướt qua Lãnh dược sư, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Lạc một cái.
Nói đúng hơn là liếc nhìn Tiểu Thần Long trong lòng Tô Lạc một cái.
Quả nhiên, vẻ mặt ông ta ôn hòa hơn một ít.
Lãnh dược sư thấy một đám luyện dược sư thần sắc tối tăm, lại nhìn thấy đan dược bị bỏ lăn lóc ở một bên, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra, luyện dược sư trong cung không có ai được sư phụ nhìn trúng.
Lãnh dược sư khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi mang theo một người đến bái kiến người, nha đầu này có thiên phú luyện dược sư thực sự không tồi, sư phụ gặp qua tất nhiên sẽ thích.”
Tô Lạc đang định tiến lên bái kiến thì thấy khóe miệng của Dao Trì tiên tử lấp ló ý cười.
Nàng ôn hòa nhìn Lãnh dược sư, giọng nói cất lên như gió mùa xuân, cực kỳ dễ nghe: “Việc tuyển luyện dược sư đã kết thúc, Lãnh dược sư, ngài đã đến trễ rồi.”
Trong mắt Lãnh dược sư hiện lên một tia bực mình.
Nếu đổi lại là người khác thì bất luận thế nào đều sẽ nể mặt Dao Trì tiên tử vài phần, chỉ tiếc, tính tình của Lãnh dược sư xưa nay luôn đặc biệt quái gở.
Nếu đã tốt với ai thì sẽ tự nhiên rất rất tốt với người đó.
Còn nếu đã chán ghét ai thì tự nhiên sẽ rất không lưu tình.
Ông ta đối xử tốt với Tô Lạc và vô cùng chán ghét Lý Dao Dao.
Cho nên, Lãnh Diễm không chút khách khí mà trừng mắt liếc nàng ta một cái: “Ngươi là ai? Trước mặt sư phụ nào có chỗ cho ngươi mở miệng nói chuyện? Ra chỗ khác chơi đi!”
Dao Trì tiên tử hoàn toàn không dự đoán được lãnh Diễm sẽ không khách khí như vậy, nàng nhất thời ngây dại, chớp mắt một cái, đôi mắt trong veo bỗng chốc ngập nước, ủy khuất nhưng cố gắng nén lại.
Lúc này, dường như tất cả ánh mắt trách móc đều đổ dồn lên người Lãnh dược sư.
Trong lòng Lãnh dược sư càng tức giận hơn.
Ông ta rõ ràng đang nói thật, ông còn chưa làm gì đến mà nha đầu thúi này đã khóc rồi? Thật là càng nhìn càng chán ghét!
Lãnh dược sư hừ một tiếng: “Ngươi trưng ra vẻ ta đây cho ai xem? Còn không phải là sợ Tô Lạc có thiên phú hơn ngươi, ngươi không dám cùng nàng tranh tài nên lúc này mới cố ý ngăn cản sao? Giả vờ vô tội cái gì?”
Trong lòng Tô Lạc thật sự nhịn không được liền âm thầm tán thưởng Lãnh dược sư.
Lãnh dược sư không hổ danh là người có cá tính, cách nói chuyện vô cùng sắc bén, không hề vòng vo.
Những lời này không ngờ lại thật sự vạch trần tâm tư của Dao Trì tiên tử.
“Ta không có!” Lý Dao Dao bị vạch trần tâm tư, đáy mắt hiện lên một tia hận.
Nàng lúc này mới hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.