Nhưng nhìn thấy Bắc Thần trưởng lão đang cười tủm tỉm, đứng bên cạnh Bắc Thần Ảnh, sắc mặt hắn lập tức tái mét, cũng giống như Lý Ngạo Khung, chỉ biết quay mặt đi.
Thực lực không bằng người ta, thì có thể làm gì chứ?
Lý Ngạo Khung nhìn chằm chằm Tô Lạc, ánh mắt hừng hực như muốn thiêu đốt nàng. Hắn chỉ hận không thể xông lên, lột da rút gân nàng!
Nếu không phải tại nha đầu thúi kia, thì hiện tại hắn cũng không mất mặt đến nông nỗi này!
Lúc này, Tô lạc làm gì có thời gian để ý tới chuyện Lý Ngạo Khung có tức giận hay không.
Nàng cắn cán bút, suy nghĩ nửa ngày cũng không vực dậy nổi trí nhớ của mình để trả lời ba câu hỏi kia.
Nàng nhớ rõ, lúc đó nàng đọc trong khi đầu óc mơ mơ hồ hồ, cuối cùng nàng ngủ gục luôn…
A!
Bắt được linh cảm chợt lóe lên trong đầu, trong mắt Tô Lạc đột nhiên sáng ngời.
Nàng nhớ ra lúc nàng đọc sách, nàng đã đem toàn bộ đống sách đó vào trong không gian. Hiện tại, tất cả sách vẫn đang yên ổn nằm trong đó.
Linh hồn của nàng có thể tiến vào không gian nha!
Còn có cách gian lận nào quang minh chính đại hơn cách này chứ? Cách này chắc chắn là cách gian lận tuyệt vời nhất trên đời rồi!
Những cách truyền đáp án, chép đáp án lên tay gì đó quả thực là quá tầm thường!
Nói là phải làm ngay!
Tô Lạc một tay chống trán, làm bộ ngủ gà ngủ gật, linh hồn lại nhanh chóng chạy vào trong không gian, bận rộn tìm sách.
May mắn rằng, nàng đều đã xem qua tất cả sách này, nên Tô Lạc rất nhanh đã tìm được đáp án nàng cần.
Vì đã tìm được đáp án nên Tô Lạc bắt đầu cầm bút hí hoáy viết liên tục.
Vừa viết một chút đã xong.
Nàng lại thuận thế đặt bút xuống.
Đã xong một câu.
Vốn Dao Trì tiên tử rất chú ý đến Tô Lạc, nên thấy nàng loáng cái đã trả lời xong một câu, không khỏi có chút ngây người.
Vừa rồi, nàng rõ ràng nhìn thấy nha đầu thúi này ngủ gà ngủ gật, trong lòng còn khinh thường Tô Lạc. Ai ngờ, nàng mới ngẩng đầu dậy đã thấy nha đầu thúi kia viết đầy mặt giấy.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Dao Trì tiên tử thầm nghĩ như vậy.
Nhưng việc khiến nàng buồn bực là sau khi trả lời xong, nha đầu thúi Tô Lạc lại bắt đầu chống tay lên trán mà ngủ gà ngủ gật.
Một lát sau, nàng lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, bắt đầu loạt soạt múa bút thành văn.
Giống như là khi nàng ngủ gật, nàng đã gặp một vị cường giả tuyệt đỉnh nào đó trong mộng, chỉ cho nàng đáp án.
Lúc này, không những Dao Trì tiên tử, mà ngay cả đám người xung quanh cũng bị tình trạng nửa tỉnh nửa mê của Tô Làm làm cho khó hiểu.
Nhưng mà bọn họ không hề hay biết rằng, Tô Lạc còn là pháp sư hệ không gian. Hơn nữa, nàng đang quang minh chính đại mà quay cóp trong khi làm bài nữa chứ.
Lúc này, Dao Trì tiên tử chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng.
Nhưng câu hỏi này lại vô cùng khó, có thể nói là chỉ có luyện dược sư siêu cấp mới biết trả lời thôi.
Nàng mới chỉ là luyện dược sư cao cấp, nên câu hỏi này hơi quá sức với nàng, chuyện này là đương nhiên thôi.
Nhưng mà trong lòng nàng lại âm thầm thấy may mắn.
Lúc trước, vì muốn tiếp cận Dung Vân đại sư, nên nàng học thuộc vô số cuốn sách kiến thức lý luận luyện dược sư buồn tẻ và tối nghĩa, nghĩ lại thấy bản thân cũng rất thông minh.
Lúc trước, nàng chưa cần dùng đến, nhưng hiện tại lại có đất dụng võ rồi.
Nhưng mà… luyện dược sư sơ cấp nhỏ bé như Tô Lạc kia, làm sao có thể biết được kiến thức lý luận này của luyện dược sư siêu cấp? Lần này, nàng nhất định thắng rồi!
Dao Trì tiên tử khinh thường mà quét mắt, liếc Tô Lạc một cái, sau đó lại cúi đầu viết.
Tô Lạc cũng chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng.
Câu này đề cập đến rất nhiều điểm kiến thức, từ dược lý, thảo dược, đến kỹ xảo luyện dược, cách canh lửa, yêu cầu các loại số liệu tinh vi.
Trước ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, Tô Lạc ở trong không gian chạy tới chạy lui, tập trung chép, đối chiếu sách, rồi ngộ ra nhiều đạo lí…
Cuối cùng, đến lúc Dao Trì tiên tử mới chỉ lưu loát viết được hơn phân nửa trang giấy, thì nàng vui sướng mà viết xong đáp án của mình.