Những người như nàng liều sống liều chết tu luyện, lần lượt trải qua sinh tử kiếp nạn, đến bây giờ cũng chỉ mới là cấp năm.
Nhưng còn Tiểu Thần Long thì ăn ăn uống uống ngủ ngủ, ngẫu nhiên tỏ vẻ đáng yêu, ngẫu nhiên ăn mấy cục đá, ăn mấy đám mây, nuốt mấy đám sương... thực lực cũng đã tăng cực mạnh.
Long tộc quả nhiên là con cưng của thần, điểm này ai cũng không so lại được.
Sau khi Tiểu Thần Long hấp thu toàn bộ Ma Quỷ Binh biến thành sương mù kia thì toàn bộ thân mình nho nhỏ đều giống như say rượu, lung lay mà đánh Thái Cực quyền.
Tô Lạc tức khắc hết chỗ nói rồi.
Ở thời khắc mấu chốt nhất này, Tiểu Thần Long sao lại say chứ? Không có nó, nàng cũng sẽ không tìm được Hỏa Nguyên Thạch.
Tiểu Thần Long cuối cùng ngã người xuống, trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Tô Lạc, bụng nhỏ nâng lên hạ xuống, lâm vào trong giấc ngủ.
Tô Lạc khoanh tay lại.
Thứ còn đáng thương hơn nàng là đám Ma Quỷ Binh trên mặt đất.
Bọn chúng hiển nhiên là do sương mù biến thành. Vốn bọn họ chết rồi sẽ sống lại, sinh sôi không thôi, nhưng nếu bị Tiểu Thần Long hút như vậy, bọn nó sẽ vĩnh viễn mà biến mất.
Tô Lạc không thể khống chế mà cảm thấy đồng tình với đám Ma Quỷ Binh trong Động Ma Quỷ này.
Hy vọng khi các nàng đi ra ngoài rồi, nơi này vẫn là nơi tu luyện tốt nhất của mọi người.
Nhét Tiểu Thần Long đang say vào không gian, thần sắc Tô Lạc trở nên có chút cẩn thận.
Vốn nàng ỷ lại có Tiểu Thần Long bên người, cảm quan nhanh nhẹn của nó sẽ thời khắc nhắc nhở nàng chú ý nguy hiểm, nhưng hiện tại chỉ có nàng một người, cho nên chỉ có thể chính mình cẩn thận một chút.
Linh lực trong cơ thể Tô Lạc vào giờ phút này ấp ủ dựng lên, thân mình của nàng dần dần căng chặt, một cổ lực lượng cường đại di chuyển khắp người nàng.
Tô Lạc tìm hồi lâu bên ngoài đại điện, đều không tìm được Hỏa Nguyên Thạch, vì thế nàng tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Đi được không bao lâu, bước chân của nàng đã tạm dừng.
Bởi vì nàng nhìn thấy Dao Trì tiên tử đang ngồi trên xích đu bằng dây, từ trên cao nhìn xuống, tư thái ngạo mạn mà liếc xéo nàng.
Ánh mắt của nàng lạnh nhạt, còn mang theo một tia khinh thường.
Trong cung điện khổng lồ.
Nóc nhà và bốn vách tường được khảm vô số dạ minh châu, chiếu sán rực rỡ toàn bộ những góc tối trong cung điện.
Vô số màn treo hoa lệ bảy màu theo gió phất phới, nhẹ nhàng lả lướt.
Dao Trì tiên tử ngồi ở chỗ cao, ngạo mạn mà nhìn xuống Tô Lạc.
Tô Lạc đứng ở phía dưới, khoanh tay trước ngực, cười như không cười mà nhướng mày, liếc xéo Dao Trì tiên tử một cái.
Một lát sau, Dao Trì tiên tử rốt cuộc mở miệng, thanh âm thanh lãnh, mang theo ngạo khí từ đầu tới chân: “Tô Lạc, ngươi biết không? Ta thật sự rất chán ghét ngươi.”
Dao Trì tiên tử vẫn luôn ở trước mặt người khác giả vờ dịu dàng thiện lương, lúc này lại dùng một loại ánh mắt khinh thường mà nhìn Tô Lạc, không chút nào che dấu chán ghét của nàng.
Tô Lạc cười nhẹ: “Không có quan hệ, dù sao ta cũng thực chán ghét ngươi, cũng thế mà thôi.”
Dao Trì tiên tử nhíu mày, ngay sau đó cười nhạo một tiếng: “Chỉ bằng chút thực lực ấy của ngươi, không sợ ta giết ngươi?”
Tô Lạc cười đến có chút đường hoàng: “Giết ta? Ngươi sẽ không sợ rơi vào kết cục giống như Lý Ngạo Khung?”
Lý Ngạo Khung từ cấp chín rớt xuống cấp bốn, hiện giờ đã là trò cười của toàn bộ đại lục.
Vẻ mặt Dao Trì tiên tử hiện lên một tia phẫn hận, siết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một sát ý: “Được được, nếu chính ngươi tìm chết, cũng đừng trách ta không khách khí!”
“Được, yên tâm đi, linh sủng của ta cũng sẽ không khách khí với ngươi.” Tô Lạc cười nhẹ, dù bận vẫn ung dung mà nhìn nàng.
Đáng tiếc, lúc này Tiểu Thần Long hoàn toàn không cảm giác được tiểu chủ nhân đang gặp nguy hiểm, nó đang ở trong không gian của Tô Lạc ngáy vang bốn phía, ngủ thật sự vô cùng thơm ngọt.