Nếu muốn tìm, nàng chỉ có thể bước vào trong mê cung tối đen như mực kia thôi.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Không có nguy hiểm, làm sao tìm được thứ mình muốn?
Đứng trước mê cung hắc ám, khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười nhạt, sau đó nàng cất bước tiến vào trong mê cung.
Tô Lạc bay vào lối đi màu đen đó.
Bay được khoảng chừng mấy nghìn mét, cuối cùng Tô Lạc cũng dừng lại.
Bởi vì phía trước xuất hiện một ánh sáng yếu ớt.
Hơn nữa nhờ ánh sáng đó, Tô Lạc đã nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Đó là lối rẽ trong mê cung.
Phía trước có tất cả sáu lối rẽ.
Tô Lạc chọc chọc Tiểu Thần Long: “Đi đường nào?”
Tiểu Thần Long dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, nghiêm túc phân biệt, sau đó mù mờ lắc đầu.
Dường như lối đi nào cũng giống nhau, không hề cảm nhận được sự khác biệt… Tiểu Thần Long nháy nháy mắt, cuối cùng vẫn lại lắc đầu.
Nếu như đến cả Tiểu Thần Long cũng không biết, vậy thì chỉ có thể dựa vào vận may của chính mình thôi.
Tô Lạc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn bay vào con đường ở giữa.
Sau khi bay vào đó, không được bao lâu, nàng liền cảm thấy choáng váng.
Bởi vì xuất hiện trước mắt nàng, lại là sáu lối rẽ giống hệt nhau.
Nếu như vừa rồi đã lựa chọn lối ở giữa, vậy lại tiếp tục như vậy đi.
Tô Lạc nghĩ như vậy, liền làm như vậy luôn.
Trên đường đi, Tiểu Thần Long không phát ra một âm thanh nào, điều đó chứng tỏ xung quanh chỗ này không có Hỏa Nguyên Thạch mà Dung Vân đại sư chôn giấu.
Lại không biết đã bay được bao lâu, phía trước dần dần hiện ra một tia sáng,
Ở lâu trong bóng đêm, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng, Tô Lạc lại có chút không thích ứng được.
Nhưng nhờ ánh sáng này, Tô Lạc có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.
“Lý Dao Dao?” Nàng ta cũng ở đây?
Lúc này, Lý Dao Dao không hề thảm hại như Tô Lạc tưởng tượng.
Quần áo của nàng ta vẫn nguyên vẹn, búi tóc tinh xảo, dường như việc bị thủ lĩnh áo đen xâm hại chưa từng xảy ra.
Lý Dao Dao đang ngồi xổm dưới đất đào móc, mà lúc này, trước mặt nàng ta đã chất đống Hỏa Nguyên Thạch.
Nhìn cũng phải ít nhất trên mười viên.
Mắt Tô Lạc híp lại.
Nàng thật sự có chút hoài nghi, số Hỏa Nguyên Thạch này của Lý Dao Dao từ đâu mà có.
Lúc này, Lý Dao Dao bình tĩnh xoay người, sau khi nhìn thấy Tô Lạc, đáy mắt nàng ta lóe lên hàn quang nhưng chợt tắt ngay.
“Không ngờ ngươi vẫn còn sống.” Lý Dao Dao lạnh lùng nhìn Tô Lạc, ánh mắt thâm độc lại tàn nhẫn.
“Câu này, phải để ta hỏi ngươi mới phải.” Tô Lạc khoanh tay, tư thế thoải mái đứng dựa vào cột, cười híp mắt nhìn nàng ta: “Không phải ngươi bị người ta lột sạch rồi sao? Y phục này ở đâu ra vậy?”
Dao Trì tiên tử nghe thấy vậy, sắc mặt chợt bừng đỏ.
Dù thế nào, nàng cũng không thể có cái nhìn thoáng giống như cô nương Tô Lạc xuyên không từ thế kỷ hai mươi mốt tới đây được, đối với chuyện lúc trước, nàng vô cùng để ý.
“Tô Lạc, ngươi câm miệng lại cho ta!” Lý Dao Dao nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tô Lạc!
“Thế nào? Ngươi có thể làm ra những việc đó, còn sợ người khác nói hay sao?” Tô Lạc sờ cái cằm trơn bóng, quan sát nàng ta từ trên xuống dưới.
Vừa quan sát vừa tấm tắc khinh bỉ mấy tiếng: “Còn nói rất thích Nam Cung Lưu Vân, bây giờ không phải nhìn thấy nam nhân là nhào tới ngay hay sao?”
Tô Lạc cố ý bóp méo chuyện vừa rồi.
Sắc mặt Lý Dao Dao đột nhiên đỏ lên, ánh mắt phát ra sát ý nham hiểm: “Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!”
“Lặp lại lần nữa thì lặp lại lần nữa, có gì khó đâu?” Tô Lạc chậm rãi giãn cánh tay, tìm một chiếc bàn đá rồi nhảy lên, thoải mái dựa vào vách tường, lúc này mới cười lạnh nói: “Thế nào? Chuyện mình làm mà lại không nhớ à? Trước đây ở Tử Ngư Điện, không phải ngươi đã sắp xếp để mình và Nam Cung Lưu Vân ở cùng một phòng ư? Không phải ngươi muốn dụ dỗ hắn lên giường với ngươi hay sao? Nhưng kết quả thì sao? Người ta căn bản không hề muốn ngươi.”