Điều này đã nói lên tất cả.
Thật sự Tô Lạc ở trong đó đã xảy ra chuyện! Nếu không, dựa vào tính cách hiểu chuyện của Lý Dao Dao, làm sao có thể tùy tiện nói ra lời thề trước mặt nhiều người như vậy?
Ám Dạ Minh và Lam Tuyền nhìn nhau, hai người bọn họ đều nhìn ra sự kinh hãi trong ánh mắt của người đối diện.
Tô Lạc xảy ra chuyện...
Nếu như Nam Cung tới, biết chuyện này...
Trong ánh mắt của hai người bọn họ bất giác hiện rõ lên sự tuyệt vọng...
Xong rồi...
Nam Cung xong rồi, Lý Gia xong rồi, cũng không biết những người ở đây có mấy người chạy thoát được.
Không ai chú ý tới Dung Vân đại sư đang dùng ánh mắt sắc lạnh muôn phần nhìn về phía Lý Dao Dao.
Lúc này, mọi người đều bị tin Tô Lạc đã chết làm cho kinh hãi.
Tô Lạc vốn dĩ là thứ nữ không được coi trọng nhất trong Tô Phủ, mọi người đều truyền tai nhau nàng là đồ mê trai và không có tài cán gì, trước giờ luôn làm trò cười cho cả đế đô này.
Nhưng trong nửa năm qua, nàng lại đột nhiên vùng dậy.
Đánh bại tiểu thiên tài Tô Thanh, trở nên thân thiết với Tấn Vương Điện hạ, cũng đã từng mấy lần giao đấu với Dao Trì tiên tử...
Như vậy là thế nào?
Chỉ thiếu một chút nữa, thiếu một chút nữa thôi nàng có thể trở thành thiên tài trong các thiên tài. Nhưng tới cuối cùng, khi sắp bén duyên lại vô duyên vô cớ rơi xuống.
Có người thở phào nhẹ nhõm, vui mừng không kịp.
Có người cau mày, lấy làm thương tiếc.
Lý Dao Dao liếc mắt qua, nhìn thấy biểu hiện của mọi người sau khi nghe tin Tô Lạc bị chết, có nhiều người vui mừng ra mặt, ánh mắt nàng ta liền lộ ra ý cười lạnh.
“Đại sư, đây là Hỏa Nguyên Thạch ta mang ra.” Lý Dao Dao ngoan ngoãn dâng lên chiến lợi phẩm của mình.
“Đợi tới lúc đó rồi hẵng nói.” Dung Vân đại sự lãnh đạm đứng dậy, kiêu ngạo rời đi.
Ba viên Hỏa Nguyên Thạch trong tay Lý Dao Dao bất giác không được chú ý tới.
Nàng ngầm cảm nhận được Dung Vân đại sư vẫn có chút thành kiến đối với mình?
Lẽ nào, trong lòng đại sư, thực sự vẫn coi trọng nha đầu Tô Lạc đó hơn?
Đôi mắt Lý Dao Dao khẽ híp lại, bặm chặt môi, trong lòng âm thầm hừ lạnh. May mà nàng ta đã khiến Tô Lạc chết khi vừa bắt đầu, nếu không thật sự sẽ ảnh hưởng tới việc bái sư của nàng.
Nhưng không sao, đợi sau khi nàng bái sư xong, Dung Vân đại sư sẽ phát hiện ra tiền nằng của Lý Dao Dao nàng còn lớn hơn Tô Lạc, rồi Dung Vân đại sư sẽ thay đổi cái nhìn với nàng.
Trở về biệt viện Lý Phủ.
Lý Nghiêu Tường nhìn thấy Lý Dao Dao ngây người ra, bèn cau mày hỏi: “Dao Dao, ngươi chắc chắc là nha đầu đó đã chết chứ?”
“Chắc chắn!” Lý Dao Dao nói chắc như đinh đóng cột: “Ta tận mắt nhìn thấy nàng ta chết trước mặt ta, như vậy còn có thể là giả được sao? Lẽ nào Nhị thúc không tin vào mắt ta sao?”
Lý Nghiêu Tường vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an, hắn cau mày, hỏi tiếp: “Nhưng nhỡ đâu xảy ra việc ngoài ý muốn? Ví dụ như, ngươi giúp nàng ta trực tiếp tăng cấp? Việc này cũng có thể xảy ra, ban đầu anh trai ngươi không phải...”
Cho nên Lý Nghiêu Tường nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy lo lắng.
Huống hồ, nha đầu thối Tô Lạc đó, vận khí lại nghịch thiên.
“Nhị thúc, người đang định nói đùa gì vậy?” Lý Dao Dao trừng mắt nhìn Lý Nghiêu tường với với khó hiểu: “Người cho rằng Tô Lạc nằm trong một phần trăm đó sao? Hơn nữa, tận mắt ta nhìn thấy nàng ta bị ngọn lửa nuốt trọn! Cho dù có là cấp mười, thì cũng không thể hồi sinh lại được, hơn nữa thân thể nàng ta lại yếu đuối như vậy!”
“Nếu đã như vậy, thì ngươi còn phải cau mày khổ não làm gì?” Lý Nghiêu Tường nhìn Lý Dao Dao hỏi.
“Nhị thúc, người không thấy Dung Vân đại sư… đã đoán ra hành động của chúng ta?” Trong lòng Lý Dao Dao có chút lo lắng bất an, ánh mắt ẩn chứa cả sự sợ hãi.
“Cho dù đoán ra được thì có làm sao? Dung Vân đại sư vốn dĩ không thích nàng ta, loại trừ được nàng ta, về phía ngươi hay về phía đại sư mà nói đều là chuyện tốt.”