Tử Nhiên không tin vào mắt mình. Hắn cầm cây thứ hai lên, xong lại cầm lấy cây thứ ba…
Sau khi hắn kiểm tra hết mười cây Long Tiên Thảo xong, thì lập tức trở nên ngây dại.
Hắn ngơ ngác nhìn Tô Lạc, miệng cứ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.
Bỗng nhiên, hắn chạy đi lấy mười cây cỏ Chín Lá, rồi nói với Tô Lạc: “Tiểu sư muội làm lại lần nữa, được không?”
“Không thành vấn đề.” Tô Lạc đáp rất dứt khoát.
Tô Lạc lại lấy mảnh vải đen bịt kín mắt.
Sau khi nàng buộc chặt mảnh vải xong, Tử Nhiên đã bày mười cây cỏ Chín Lá kia lên bàn.
Bàn tay của nàng lại sờ tới sờ lui, nhanh như chớp.
Nhưng chớp mắt một cái, Tô Lạc đã xếp xong mười cây cỏ Chín Lá.
Tử Nhiên kinh ngạc mà len lén liếc nhìn Tô Lạc, sau đó tiến lại kiểm tra kết quả.
So với Tô Lạc, thì tốc độ của hắn chậm chạp như ốc sên vậy.
Mất khoảng một nén nhang, hắn mới kiểm tra xong.
Lúc này, trên trán hắn đã thấm một tầng mồ hôi.
Đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, trong mắt lấp lóe một tia kích động.
“Tiểu sư muội… Ngươi rốt cuộc làm cách nào phân biệt được vậy?” Tử Nhiên bình thường luôn luôn bình tĩnh, vậy mà lúc này, lời nói của hắn lại trở nên run run.
Đương nhiên là vì vừa rồi hắn kiểm tra thấy kết quả hoàn toàn chính xác.
Hai mắt Tô Lạc như muốn trợn ngược, nàng hỏi lại: “Chẳng lẽ lúc ngươi cầm mấy cây thảo dược đó, ngươi không cảm nhận được hoạt tính của chúng sao?”
“Làm gì có chuyện đó!” Tử Nhiên kinh ngạc đến nỗi trợn trừng hai mắt. Hắn lại hỏi tiếp: “Ngươi có thể cảm nhận được sao?”
Tô Lạc mờ mịt gật đầu: “Ta còn có thể cảm nhận được cây nào ưu sầu, cây nào vui vẻ và các loại cảm xúc khác nữa.”
“…” Mặt Tử Nhiên giống như nhìn thấy ma.
Hắn nói với Tô Lạc: “Trước hết, ngươi cứ ở yên chỗ này một lát đi!”
Sau đó, hắn vội vàng mở cửa phòng luyện dược, rồi phóng đi rất nhanh.
Không bao lâu, Tử Nhiên đã quay trở lại.
Lúc này, tâm tình của Tử Nhiên đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong mắt hắn vẫn lập lòe một vẻ kinh ngạc.
“Thiên phú của tiểu sư muội quả nhiên không gì sánh kịp. Chúc mừng, chúc mừng.”
“Sư phụ nói gì với ngươi?” Tô Lạc tò mò hỏi.
“Sư phụ nói, loại cảm nhận của sư muội gọi là thánh thể luyện dược. Trong một vạn luyện dược sư, cũng khó tìm ra một người có thánh thể như vậy.” Tử Nhiên hiển nhiên còn thấy kích động hơn cả Tô Lạc.
“Người có thánh thể, thì thấp nhất cũng đạt tới luyện dược sư siêu cấp! Sư muội, tiền đồ của muội là vô lượng đó.” Tử Nhiên liên tục chúc mừng.
Sao mỹ nhân sư phụ biết được chuyện này, hay là…
“Chẳng lẽ sư phụ cũng có thánh thể luyện dược sao?” Tô Lạc chớp chớp mắt, trong lòng đã chắn chắn đến vài phần.
Tử Nhiên nhớ lại ngày trước, lúc hắn cùng luyện dược với sư phụ.
Hắn thường thấy mấy ngón tay sư phụ cũng lướt qua một loạt các loại thảo dược. Sau đó, ông ta sẽ giống như tùy tiện nhặt đại một cây nào đó rồi ném vào trong lò luyện dược.
Trước kia, hắn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, tại sao sư phụ lại có thể dễ dàng chọn được thảo dược tốt như vậy?
Nhưng hiện tại, hắn đã rõ ràng, hóa ra sư phụ có thánh thể luyện dược.
Tử Nhiên dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn chằm chằm Tô Lạc. Nàng bị hắn nhìn đến nỗi ngứa ngáy cả người.
“Tiểu sư muội, muội có biết, sư huynh phải học suốt mười năm mới có thể phân biệt được hoạt tính thảo dược không? Học ròng rã mười năm mới làm được đó.”
Tử Nhiên lại nhìn nàng đầy ấm ức.
Hắn mất mười năm, còn nàng vốn dĩ chẳng cần học gì hết, chỉ cần lấy tay sờ một cái liền biết cây nào có hoạt tính cao, cây nào có hoạt tính thấp.
Hắn còn nhớ rõ. Khi nãy hắn đi tìm sư phụ để thông báo chuyện này, thần sắc sư phụ vẫn bình tĩnh tự nhiên, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không có chút biểu cảm nào.
Quả nhiên, sư phụ đã biết tiểu sư muội có thánh thể từ lâu.
Khó trách tại sao sư phụ phải cố tình sắp xếp để Yên Hà tiên tử cướp Lý Dao Dao đi.
Sau đó, ông ta có thể danh chính ngôn thuận mà thu nhận tiểu sư muội.