Lần này thì đừng có trách lão phu không khách khí nữa nhé!
Từ cách xa một trượng, tiến gần lại thành bảy thước, năm thước...
Cuối cùng, người Tô Lạc gần như dính sát vào phần lưng của Lý Nghiêu Tường.
Tô Lạc giơ con dao găm trong tay lên, chém về phía cổ của Lý Nghiêu Tường!
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Sau lưng Lý Nghiêu Tường giống như mọc thêm một đôi mắt, hắn không hề xoay người lại, nhưng hai tay lại ẩn chứa một sức mạnh mạnh mẽ, túm chặt lấy Tô Lạc!
Lý Nghiêu Tường quay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, khóe miệng nhếch lên một cụ cười khẩy thâm độc: “Nha đầu thối! Ngươi chết đi!”
Hai tay của hắn như chiếc kìm sắt bóp chặt lấy phần cổ mảnh mai của nàng, còn Tô Lạc thì dường như hoàn toàn không hề có sức phản kháng lại.
Tử Vũ đang trốn ở trên cây khẽ nhíu mày, hắn thất vọng lắc đầu nhìn Tô Lạc.
Đồ đệ mà sư phụ chọn lần này thật ngốc quá đi!
Thế nhưng, không đợi Tử Vũ cảm khái xong, tình hình trước mắt đã lại có sự biến hóa long trời lở đất.
Lý Nghiêu Tường vốn đang bóp chặt lấy cổ Tô Lạc, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn mà hung ác.
Hắn vẫn tiếp tục bóp cổ nàng, chỉ hận không thể bóp nàng thành hai mảnh.
Nhưng, tay của hắn lại giống như bị một lực lượng kì lạ nào đó khống chế, cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì đều bị suy yếu đi rất nhiều.
Đúng vào thời khắc then chốt, con dao găm giấu trong tay áo của Tô Lạc đột nhiên đâm về phía ngực của Lý Nghiêu Tường.
Lý Nghiêu Tường muốn đẩy Tô Lạc ra, hắn muốn tránh con dao găm này, thế nhưng, hắn tuyệt vọng nhận ra.
Hắn không thể tránh được.
Quả thực, với một cường giả cấp tám như hắn, lúc con dao găm của nha đầu thối đâm tới, tốc độ chỉ chậm như một con kiến.
Thế nhưng, cùng lúc đó, hắn đồng thời nhận ra, tốc độ của chính bản thân mình cũng đã bị suy giảm đi rất nhiều.
Cho nên, hắn không di chuyển được.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao găm chậm rì rì này đâm vào ngực mình!
Lưỡi dao cắt tóc như cắt bùn, thổi nhẹ cũng gãy tóc (1), sắc bén không gì sánh được.
Hiện giờ, lưỡi dao đâm sâu vào ngực của Lý Nghiêu Tường!
Hai mắt của Lý Nghiêu Tường trợn tròn lên, trân trối, không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
“Cái… này… tại… sao?”
Giọng nói của hắn run rẩy, toàn thân đau đớn tê dại, nhưng vẫn cố chấp trừng mắt nhìn về phía Tô Lạc.
Tô Lạc rút con dao ra, ngay lập tức, máu tươi ào ạt trào ra khỏi lồng ngực của Lý Nghiêu Tường.
Tô Lạc lạnh lùng lấy chiếc khăn lụa màu trắng ra, cẩn thận lau chùi con dao găm bảo bối của mình.
Đang cúi đầu lau, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn Lý Nghiêu Tường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian ác: “Chắc ngươi phải biết giờ mình đang ở nơi nào chứ?”
“Nơi... nào?” Khóe miệng của Lý Nghiêu Tường tuôn ra một ngụm máu tươi.
Tô Lạc lạnh lùng chỉ về một khoảng không gian nhỏ: “Không Gian Hư Vô.”
Trong Không Gian Hư Vô của nàng, nàng chính là bà hoàng.
Dĩ nhiên, Không Gian Hư Vô không phải là vạn năng.
Trước đây, khí Lý Nghiêu Tường còn ở đỉnh cao của cấp tám, hắn có thể phá hủy Không Gian Hư Vô của nàng.
Nhưng sau đó Lý Nghiêu Tường đã bị sư huynh làm hỏng cánh tay, bản thân bị trọng thương, thực lực của hắn đã bị giảm bớt đi nhiều.
Cho nên, Tô Lạc đã nghĩ đến việc lợi dụng Không Gian Hư Vô của mình.
Ngay khi bước vào Không Gian Hư Vô này, Tô Lạc có thể khống chế được trọng lực và tốc độ.
Cho nên, Tô Lạc đã lập kế hoạch.
Nàng cố ý di chuyển tới phía sau lưng Lý Nghiêu Tường, giả bộ muốn giết hắn, nhưng thật ra lại có dụng ý khác. Mục đích thật sự của nàng không phải là cắt cổ hắn, mà là nhốt hắn vào trong Không Gian Hư Vô!
Bởi vì, Không Gian Hư Vô của nàng thật sự quá nhỏ, chỉ chứa vừa cho hai người đứng mà thôi.
Lý Nghiêu Tường quả nhiên bị mắc lừa, cho nên, Tô Lạc liền có cơ hội này.
Tô Lạc mỉm cười giải thích cho Lý Nghiêu Tường nghe.
“Ngươi... ngươi là... pháp sư không gian... ” Lý Nghiêu Tường khó tin trợn to hai mắt lên, nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
***
(1) Thổi nhẹ cũng gãy tóc: Hình dung lưỡi dao cực kỳ sắc bén, ngay cả khi đặt sợi tóc lên lưỡi dao, dùng miệng thổi một cái, tóc sẽ lập tức gãy làm hai.