“Đến rồi!” Tô Lạc quát khẽ một tiếng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Không lâu sau, vô số con rắn kim quan ùn ùn kéo tới lao về phía Tô Lạc.
Những con rắn kim quan này bò chi chít, con nào con nấy cũng to như miệng chén, chúng thè cái lưỡi đỏ lòm ra, dữ tợn vây quanh Tô Lạc.
Cùng lúc đó, một con rắn kim quan to như thùng nước xuất hiện trước mặt Tô Lạc.
Nó dài khoảng chừng hai mươi mét, trên đỉnh đầu mọc ra một cái mào đỏ ướt át, hai mắt màu bạc u lãnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
Tô Lạc vừa nhìn đã nhận ra, con rắn này là rắn kim quan chúa.
Còn nàng thì không cẩn thận, bước chân vào khu vực hoạt động của loài rắn kim quan này.
Dám làm ô nhiễm bầu không khí mà loài rắn kim quan này sở hữu, bây giờ có muốn xoay người rời đi cũng không thể.
Cho nên, trận chiến bắt đầu ngay lập tức.
Rất nhiều con rắn kim quan ùn ùn lao tới phía Tô Lạc.
Khắp nơi đều là những con rắn trong lớp da nhầy nhụa, không khí xung quanh có một mùi hương khiến người ta cảm thấy buồn ói.
Rèn luyện, đây chính là rèn luyện!
Tô Lạc ngưng kết linh lực khắp người, trong nháy mắt, rất nhiều hỏa cầu được phóng ra.
Hỏa cầu chi chít, mặc dù nhỏ, nhưng lại có uy lực kinh người.
Làm sao có thể đánh đồng những con rắn kim quan nho nhỏ kia với rắn chúa được? Nhiều nhất chúng cũng chỉ cấp hai, cấp ba mà thôi.
Còn số hỏa cầu mà Tô Lạc ngưng tự ra lúc này làm sao lại có thể giống như trước kia được?
Mỗi một hỏa cầu lại đối ứng với một con rắn kim quan.
Hỏa cầu lao trúng vào miệng lũ rắn đang há to thè cả lưỡi ra ngoài.
Ngay lập tức, xung quanh tỏa ra mùi thịt rắn nướng cùng những âm thanh “xì xì xì” do lửa cháy.
Những con rắn kim quan nhỏ bị đánh trúng ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng tỏa khói đen, nhìn trông rất khôi hài và thú vị.
Có điều, số lượng rắn kim quan thật sự rất nhiều.
Ngay khi một nhóm ngã xuống, ngay lập tức sẽ có một nhóm khác từ phía sau xông lên.
Cứ người trước ngã xuống, người sau tiến lên như vậy, kéo dài mãi không dứt, cũng giống như lá hẹ, cắt lá lá này vẫn còn lá khác vậy.
Nếu như là người khác, thì đã chết từ lâu rồi.
Chỉ có Tô Lạc là khác.
Con át chủ bài của Tô Lạc là thứ mà người khác không thể nào với tới được.
Viên linh thạch kì lạ đó có thể cung cấp nguyên tố hỏa liên tục không ngừng.
Trong không gian của Tô Lạc chất đống các lọ Linh Nguyên Đan cao cấp giúp khôi phục linh lực.
Trong nửa năm này, số lần nàng luyện dược rất nhiều, gần như không tính được. Mà đan dược do nàng luyện ra hoàn toàn không bị tiêu hao, cho nên mới tích lũy thành một đống.
Cho nên, Tô Lạc nuốt một viên Linh Nguyên Đan cao cấp, hút nguyên tố hỏa từ trong linh thạch.
“Đùng đùng đùng!”
Lại là một loạt tiểu hỏa cầu tấn công về phía lũ rắn.
Rắn kim quan chúa cũng không phải loại ngu ngốc, thấy Tô Lạc tiếp tục phóng ra tiểu hỏa cầu, nó lập tức phát ra một tiếng kêu chói tai.
Đó là ngôn ngữ riêng của loài rắn kim quan.
Cho nên, tất cả các con rắn kim quan nhỏ đều ngậm miệng vào, đề phòng tiểu hỏa cầu rơi vào trong miệng.
Thế nhưng, như vậy thì đã làm sao?
Tô Lạc lại tiếp tục công kích bất ngờ bằng những hỏa cầu đã được phóng to vô số lần, mục tiêu là đầu của bọn chúng.
Hơn nữa, hỏa cầu của nàng lại từ trên trời giáng xuống.
Hỏa vũ quả thật là kỳ quan của thế giới.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Vô số hỏa cầu ẩn chứa sức mạnh vô tận, đập chính xác vào đầu của lũ rắn kim quan.
“Hít khà! Hít khà!”
Một loạt các con rắn kim quan nhỏ ôm đầu chạy về tứ phía, nhưng thật đáng tiếc, con nào cũng bị đập thành thịt rắn nướng.
Phải biết rằng, Tô Lạc lúc bình thường không có việc gì cũng kêu Tiểu Thần Long phun mấy ngọn lửa vào trong viên linh thạch.
Lâu ngày, cấp bậc của ngọn lửa trong linh thạch đã được tăng lên rất nhiều, độ đốt cháy tự nhiên cũng tăng vọt.
Bị Tô Lạc dùng hỏa cầu thử thách, cho dù rắn kim quan chúa có hiệu triệu như thế nào, những con rắn nhỏ kia vẫn tràn đầy sợ hãi mà lui vào một góc xa, không dám tiếp tục tấn công Tô Lạc nữa.