“Muốn chạy ư? Đâu có dễ dàng như vậy!” Tô Lạc thầm hừ một tiếng, rồi sau đó bạt mạng đuổi theo hướng mà con rắn kim quan chúa nham hiểm xảo trá bỏ đi!
Cứ nghĩ đến việc mình bị một con rắn lừa, Tô Lạc chỉ hận không thể tự đập đầu mình.
Loài rắn kim quan vốn giỏi về tốc độ, rắn chúa lại càng nhanh hơn.
Chỉ trong thời gian ngắn, nó đã chạy xa trăm mét rồi.
Thân hình cao lớn trông rất cồng kềnh, nhưng lại không phải là trở ngại đối với sự di chuyển của nó.
Tô Lạc thi triển Linh Vũ Bộ, nhanh như chớp điên cuồng đuổi theo.
Nếu như nàng thật sự để cho một con rắn kim quan chúa nho nhỏ bỏ trốn, thì mặt mũi này của nàng biết giấu đi đâu chứ?
Giống như rắn kim quan chúa, Tô Lạc có sở trường về tốc độ.
Cho nên, một người một rắn chơi trò đuổi bắt chạy trốn trong khu rừng hắc ám.
Có điều, lần này bị đuổi bắt phải trốn chạy lại không phải là Tô Lạc.
Chẳng mấy chốc, vầng thái dương đã nghiêng về phía tây.
Mà khoảng cách giữa con rắn kim quan chúa và Tô Lạc đã được rút ngắn lại trong vòng năm mươi mét.
Năm mươi mét, rất tốt!
Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười lạnh lùng mà tàn ác.
Dưới chân nàng vẫn duy trì tốc độ nhanh chóng như trước, còn hai tay cũng nhanh như chớp kết xuất ra dấu thủ ấn phức tạp.
Cuối cùng, các dấu thủ ấn hội tụ thành Đại Thủ Chưởng Ấn, không một tiếng động xuất hiện trên đầu con rắn kim quan chúa.
“Nện cho ta!” Tô Lạc quát lớn một tiếng.
Đại Hư Không Thủ Ấn mạnh mẽ lao xuống!
“Bịch!”
Âm thanh va chạm dữ dội vang lên.
Đầu của con rắn kim quan chúa không bị đập trúng.
Năng lực nhận biết nguy hiểm của nó rất bén nhạy, cho nên khi Đại Hư Không Thủ Ấn hiện ra, nó đã lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Thế nhưng, cho dù nó có cố gắng hết sức đi chăng nữa, nó cũng chỉ là cấp bốn thôi, lại có thể nhanh đến độ nào chứ?
Cho nên, cho dù đầu nó tránh được một kiếp, nhưng cái đuôi dài thì căn bản lại không thoát được.
Thế là, Đại Hư Không Thủ Ấn đập trúng xuống phần đuôi của nó.
Đúng lúc con rắn kim quan chúa đang giống như một tráng sĩ mất tay, cố gắng nhịn đau do phần đuôi đã bị chặt đứt, Tô Lạc ở phía sau cuối cùng đã chạy tới.
Tô Lạc nhảy lên cao rồi hạ xuống, linh hoạt như một con báo bay lên trên người con rắn kim quan chúa.
Lần này Tô Lạc đã có kinh nghiệm rồi.
Con dao găm nhỏ đối mặt với con rắn kim quan chúa khổng lồ, hiển nhiên không phát huy hết được thực lực của nó.
Cho nên, Tô Lạc nhắm vào chỗ trái tim đã bị nàng móc khoét thành một cái động, trực tiếp ném hỏa cầu hàm chứa sức mạnh vô tận vào trong đó.
“Ầm!”
Hỏa cầu nổ tung bên trong cơ thể của con rắn kim quan chúa, phát ra những tiếng nổ rầu rĩ.
Cơ thể của con rắn kim quan chúa bị lay động dữ dội, rõ ràng cực kỳ thống khổ.
Trái tim bị thiêu rụi, linh khí xung quanh nó trong phút chốc biến mất.
Lại thêm phần đuôi vừa nãy bị chặt đứt một phần ba đã làm tổn hại phần lớn nguyên khí của nó.
Cho nên, con rắn kim quan chúa lúc này đã cận kề cái chết rồi.
Cuối cùng, cơ thể khổng lồ của nó không khống chế được nữa, ngã nhào xuống dưới đất.
Cơ thể giật giật, cuối cùng cứng đờ không nhúc nhích được nữa.
Con rắn kim quan chúa vốn kiêu căng khó thuần, cuối cùng cũng chết.
Tô Lạc lấy cái mào thịt trên đầu con rắn kim quan chúa, tiện tay bỏ vào nhà kho trong không gian.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một chuyện.
Nàng nhớ trong cuốn sách mình đã học thuộc từng đề cập tới việc ma thú trến cấp bốn sẽ tự động ngưng kết ra một tinh thạch.
Nói chung, ma thú cấp bốn ngưng kết ra tinh thạch màu đỏ, ma thú cấp năm ngưng kết ra tinh thạch màu cam, ma thú cấp sáu ngưng kết ra tinh thạch màu vàng... cứ thế mà suy ra.
Vậy thì ma thú cấp mười, sẽ có thể ngưng kết ra tinh thạch màu tím!
Nghe nói ở chính giữa khu rừng có ma thú cấp mười.
Thế nhưng, vậy thì đã làm sao? Ma thú cấp mười, hay con người cấp mười cũng đánh thắng được.
Cho nên, nghĩ làm gì cho mất công.