Không còn cách nào khác, Tô Lạc vừa bị chơi kia chỉ có thể ném bản đồ vào không gian, chờ sau khi trở về sẽ tính sổ với sư phụ.
Hiện tại nàng bị lạc đường, chuyện quan trọng nhất chính là tìm con đường thoát ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, vành tai Tô Lạc lại hơi chuyển động.
“Sư huynh, phía trước hình như có tiếng đánh nhau.” Đôi mắt của Tô Lạc nháy mắt lóe sáng, giống như tên trộm vừa thó được đồ tốt.
Thật ra với tu vi của Tử Vũ, hắn đã sớm nghe thấy được.
Nhưng nguyên tắc của hắn là chỉ ra tay khi tính mạng của Tô Lạc bị đe dọa, thế nên hắn chắc chắn sẽ không nhắc nhở.
Nghe vậy, hắn chỉ thoáng gật đầu.
Tô Lạc đã tập mãi thành thói quen với sự hờ hững của hắn, nhún nhún vai, cùng hắn tiến về nơi phát ra tiếng đánh nhau.
Tử Vũ đã biến mất, Tô Lạc sớm đã quen nên cũng không trách.
Cơ thể linh hoạt như mèo của nàng tránh ở phía dưới bụi cây sum xuê, nấp đằng sau lá cây để quan sát hai người đang đánh nhau ở phía trước.
Nhưng chỉ mới nhìn một cái, Tô Lạc đã hơi nhăn mày lại.
Bởi vì nàng phát hiện trong hai người đang đánh nhau ở phía trước, có một người nàng từng gặp mặt một lần.
Tử Nghiên cô nương cá tính ngay thẳng của Luyện Ngục Thành.
Tô Lạc cũng rất quen thuộc với đối thủ của nàng ta.
Bởi vì trên đường đi tới, nàng đã thấy qua không dưới ba thi thể có bề ngoài khá giống nhau.
Trang phục đen, cái khăn đen, sát thủ toàn thân bao phủ trong bóng đêm.
“Ầm!”
Hai người chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Tử Nghiên cầm trong tay một thanh kiếm lạnh khát máu, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Kẻ áo đen cầm trường câu trong tay, sắc bén nguy hiểm.
Kẻ áo đen hiển nhiên có tu vi cao hơn một bậc so với Tử Nghiên, trường câu của hắn có lực phá hoại ngang tàng, tựa hồ không gì cản nổi.
Trường câu vừa vung lên, cánh tay phải của Tử Nghiên đã bị một vết thương hở miệng vô cùng sâu, máu tươi nhỏ giọt, vết máu nhuộm đỏ ống tay áo của nàng ta.
Sắc mặt Tử Nghiên trầm tĩnh như nước, dường như miệng vết thương kia căn bản không hề ảnh hưởng gì đến nàng.
Trường kiếm trong tay nàng vẫn lao đi, mãnh liệt tiến công, hầu như không chú ý tới sinh tử của bản thân.
Đối với người khác tàn nhẫn không đáng sợ, tàn nhẫn với chính mình mới đáng sợ.
Tử Nghiên thoạt nhìn nũng nịu, nhưng khi đối đầu với lằn ranh sinh tử bỗng trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Đôi mắt đen nhánh của kẻ áo đen hiện lên sự lạnh lẽo khát máu.
“Răng rắc!”
Trường kiếm của cả hai va chạm trên không trung, tia lửa xẹt ra văng khắp nơi, tạo ra ánh sáng lấp lánh, nhưng cũng tạo ra cảm giác giết chóc lạnh lẽo.
Hai người bay qua bay lại, sau đó lại tách ra đứng thẳng ở hai bên.
Lại thêm một lần va chạm, bụng Tử Nghiên lại bị trường câu xẹt qua, máu tươi văng khắp nơi!
Nếu không phải nàng trốn rất nhanh, không chừng lục phủ ngũ tạng đã lập tức chia lìa thân thể.
Khuôn mặt Tử Nghiên rất lãnh đạm, tóc dài hỗn độn bay loạn, trong lúc nhất thời khí thế trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Nàng thu hồi trường kiếm, ngón tay chậm rãi chuyển động, kết ra một ấn ký vô cùng phức tạp.
Trong tay nàng nhanh chóng xuất hiện một quả cầu ánh sáng nhiều màu.
Quả cầu ánh sáng dường như ẩn chứa sức mạnh vô tận của đất trời, tỏa ra cảm giác khủng bố đầy áp bức.
“Đi!”
Một dao động như sóng lớn khủng bố mãnh liệt vọt tới chỗ kẻ áo đen.
Luồng sáng chạy tới nhanh vô cùng, không thể chống đỡ!
Đáy mắt kẻ áo đen hiện lên sự sợ hãi.
Hắn cũng thu hồi trường câu, đôi tay chậm rãi xẹt qua, quanh thân hắn cũng nhanh chóng xuất hiện một luồng sức mạnh khủng bố.
Phía trên đỉnh đầu hắn, một chưởng ấn lớn xuất hiện ngang trời.
Khí thế này như đang xé rách hồn phách con người, làm cho người khác cảm thấy vô cùng sợ hãi, căn bản là không thở nổi.
“Đại Hư Không Thủ Ấn?” Tô Lạc vẫn còn đang nấp sau bụi cây, trong đôi mắt hiện lên kinh ngạc.
Đúng vậy, không sai!
Kẻ áo đen kia trước mắt đang dùng Đại Hư Không Chưởng Ấn!
Khí phách vô biên bao la hùng vĩ khiến cho linh hồn con người phải né tránh run sợ.
Đại Hư Không Thủ Ấn này nếu so với nàng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tử Nghiên cô nương kia sẽ không thể ngăn lại được.