Ai ngờ, Tô Lạc đi được một đoạn đường rồi lại vẫn phát hiện Tử Nghiên.
“Sao lại đi theo ta?” Tô Lạc nhíu mày.
“Ai đi theo ngươi? Ta có nói là sẽ đi theo ngươi sao?” Tử Nghiên mạnh miệng.
“Vậy hiện tại ngươi chuẩn bị đi nơi nào?”
Tử Nghiên tùy ý thoáng nhìn, chỉ cái dấu vết nhợt nhạt sắp bị đạp lên: “Theo dấu vết này đi, ngươi nhẹ nhàng cẩn thận đi.”
Tô Lạc cạn lời.
Dấu vết trong bụi cỏ kia rõ ràng là do nàng đi ra mà có.
“Muốn theo ta đi cứ việc nói thẳng, thật cứng đầu.”
“Ai muốn đi theo ngươi? Ta chỉ là… Chỉ là…”
“Ngươi không phải sợ lạc đường hay sao? Ngươi không phải từ Luyện Ngục Thành tới sao?” Tô Lạc nghe vậy, đôi mắt trừng lớn.
Tử Nghiên hung hãn trừng lại: “Ai quy định đến từ Luyện Ngục Thành đều là cao thủ đi đường? Ta cứ mù đường đó thì sao hả?”
“Vậy ngươi đi theo ta, hy vọng ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài sao?” Đôi mắt Tô Lạc chớp chớp sáng lấp lánh.
Tử Nghiên gật gật đầu.
Tô Lạc tức khắc liền cười, cười như hoa nở mùa xuân, nàng vỗ vai Tử Nghiên, thấm thía thở dài một tiếng: “Cô nương, người chọn sai người rồi, bởi vì ta… cũng lạc đường.”
“Hơ?” Tử Nghiên ngây ngốc mà nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc trịnh trọng gật đầu, nghiêm trang mà nói: “Ta thật sự lạc đường.”
“Phụt!” Hai người nhìn nhau, bắt đầu bật cười điên dại.
Đến cuối cùng cười ha ha lẹn rõ to.
Hai người đều là người có cá tính, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trong khoảnh khắc các nàng cùng cười to, khoảng cách lại được kéo gần thêm.
Sau khi vất vả nhịn cười xong, hai người lúc này mới giới thiệu họ tên với nhau.
Tử Nghiên khoanh tay lại: “Vậy làm sao bây giờ? Mục đích của ngươi là đi đâu?”
Hiếm khi gặp được một cô nương hợp tính tình với mình như vậy, Tử Nghiên quyết định tạm thời đi cùng Tô Lạc.
“Ta muốn đi tới khe sâu lớn ở hướng đông nam, muốn đi tới đó tìm một thứ.”
“Khe sâu lớn hướng đông nam…” Tử Nghiên vuốt cằm ước lượng.
“Được rồi, dù sao ngươi cũng đã cứu ta một mạng, cô nương ta nén cơn đau lòng dùng con cuối cùng này dẫn đường cho ngươi.”
Khi nói chuyện, Tử Nghiên móc một con hạc giấy màu trắng ra từ trong ống tay áo.
Con hạc giấy này tuyệt đối là được xếp từ giấy.
Màu trắng trong sáng, sinh động như thật, rất sống động, thật sự vô cùng giống thật.
Hạc giấy nằm trên lòng bàn tay Tử Nghiên, nàng thổi nhẹ hạc giấy một cái.
Điều làm Tô Lạc ngạc nhiên chính là…
Hạc giấy kia trong nháy mắt trở nên linh động.
Nó chớp chớp mắt, giống như đột nhiên thức tỉnh từ giấc ngủ sâu, hai cánh hơi hơi mấp máy.
Thực nhanh chóng, nó chụp cánh bay lên, nhìn về một hướng nhanh chóng bay đi.
“Đi thôi, khe sâu lớn ở hướng đông nam.” Thân hình Tử Nghiên nhanh như tia chớp, bay thẳng đuổi theo hạc giấy màu trắng.
Nàng có tâm muốn thử tu vi của Tô Lạc, cho nên ngay từ đầu liền dùng tới bảy phần tốc độ.
Tô Lạc mặt ngoài thoạt nhìn chỉ có thực lực cấp năm.
Nhưng làm Tử Nghiên khó hiểu chính là, lúc trước Đại Thủ Ấn cấp bảy của tên sát thủ áo đen hung hăng đập về phía nàng, như sức mạnh của hàng vạn binh lính tụ hợp lại, nàng chắc chắn không đỡ nỗi.
Vậy mà Tô Lạc lại có thể đỡ được.
Hơn nữa tên áo đen đó, mình giết không được, Tô Lạc lại có thể giết chết hắn.
Toàn bộ đều cho thấy tu vi của nàng ta tuyệt đối không đơn giản chỉ là cấp năm.
Tử Nghiên muốn thử khả năng của Tô Lạc, cho nên ngay từ đầu đã tăng tốc độ.
Tô Lạc sử dụng Linh Vũ Bộ xuất thần nhập hóa nhất từ trước đến nay để tăng tốc độ.
Nếu xét về công kích thì nàng tất nhiên kém hơn Tử Nghiên, nhưng về tốc độ, nàng cũng không phải dạng vừa đâu.
Khóe miệng Tô Lạc cười nhạt.
Từ khi đến đại lục này, những người nàng gặp không phải là nữ tử thanh cao kiêu ngạo như Lý Dao Dao và Tô Thanh thì cũng là thể loại điêu ngoa ương ngạnh như Tô Khê.