Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 817: Ám sát trong rừng (7)




“Hừ, nếu không ta gọi ngươi tiểu manh manh, tiểu điềm điềm?”
“Câm miệng!”
“Vậy gọi tiểu đản đản, tiểu kê kê?” 
“Đệt! Có phải muốn chết hay không? Tiểu gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Đế Thí Thiên là ta!”
“Đế Thí Thiên? Ngươi cái…” Tô Lạc nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại.
Đế Thí Thiên, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy? Giống như đã nghe qua ở nơi nào rồi. 
Khoan đã…
Tô Lạc rốt cuộc nghĩ tới!
Người có thiên phú đệ nhất trên đại lục, người đã từng phi thăng thành thần chẳng phải tên là Đế Thí Thiên sao? 
Nhưng mà, thằng nhóc láo toét này chắc là không có quan hệ gì với hắn đâu ha…
Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng Tô Lạc vẫn có chút lo sợ bất an.
“Vậy được rồi, sau này kêu ngươi Tiểu Thiên Thiên.” 
“Không được! Quá ghê tởm.”
“Tiểu Thiên Thiên và Tiểu Điềm Điềm, hai chọn một, đáp án của ngươi là gì?” Tô Lạc thực tiêu sái mà nói ngắn gọn.
Buồn cười, hiện tại thằng nhóc con này đang bị nhốt trong cái linh thức kia, căn bản không ra được, nàng muốn kêu cái gì thì kêu cái đó không phải sao? 
Tô Lạc vừa uy hiếp xong, thằng nhóc con láo toét ngay tức khắc héo queo.
Hắn thở phì phì mà hừ lạnh mấy tiếng, ngạo kiều mà quay mặt đi, không thèm để ý đến Tô Lạc.
Phí sức chín trâu hai hổ mới có thể quyết định được xưng hô. 
“Đúng rồi, lời ngươi vừa nói có ý gì? Chẳng lẽ ngươi biết thuấn di?” Tô Lạc tò mò hỏi.
Quyển sách pháp tắc không gian mà nàng lấy được trong Tử Ngư Điện có ghi lại, pháp sư không gian có được kỹ năng thuấn di.
Nhưng loại này kỹ năng, không phải pháp sư không gian nào đều có thể học được. 
Còn muốn xem tư chất.
Vừa rồi Tô Lạc xem bước chân của Tử Yên xem đến hoa cả mắt, trong đầu bỗng nhiên bắt được một chút ý tưởng.
Nhưng khi nàng muốn suy nghĩ sâu hơn thì lại không biết nên làm thế nào. 
“Tiểu Thiên Thiên, mau nói cho tỷ tỷ nha.” Tô Lạc ôn tồn nói.
“Hừ!” Tiểu gia hỏa thở phì phì quay mặt qua chỗ khác.
“Đế Thí Thiên, Đế tiểu gia, chẳng lẽ ngươi không muốn ta nhanh chóng mạnh lên sao? Ta mạnh hơn sớm một chút, ngươi cũng có thể ra đây sớm hơn nha.” 
“Ngươi còn dám nói cái này!” Nhóc con bực bội mà đi tới đi lui trong hòn đá nhỏ.
Nếu không phải nữ nhân bất lịch sự lại thô lỗ này nhặt được cục đá, hắn thực mau đã có thể thấy lại ánh mặt trời!
Phải biết rằng, hắn đợi rất nhiều lần trăm năm, thật vất vả mới có thể chờ được một ngươi có tư chất thiên phú hoàn hảo, hắn dễ dàng sao! 
“Dù sao sự tình đã thành như vậy, ngươi giúp ta chính là giúp ngươi chính mình, nhận mệnh đi bé ngoan, chúng ta đang ở trên cùng một cái thuyền nha.” Tô Lạc cười y hệt một con hồ ly giảo hoạt.
“Hừ!” Nhóc con đương nhiên biết đây là sự thật, hắn bực mình buồn bực nói: “Dung hợp Linh Vũ Bộ và không gian pháp tắc sẽ có thể thuấn di.”
“Đơn giản như vậy?” Tô Lạc chớp mắt. 
“Đơn giản cái rắm! Ngươi biết Linh Vũ Bộ sao? Ngươi ngay cả Linh Vũ Bộ đều không biết, vậy thì dung hợp kiểu gì?”
“Ta không…” Tô Lạc muốn nói, thứ nàng đang sử dụng chẳng lẽ không phải Linh Vũ Bộ?
Này chính là hàng thật mà Liễu gia lão gia tử tự tay đưa cho nàng. 
“Linh Vũ Bộ này tính cái con khỉ gì, căn bản chỉ là khúc nhạc dạo, là vận động cho nóng người, ngươi hiểu chưa?”
“Cái gì?” Tô Lạc nghe vậy lập tức cả kinh.
Linh Vũ Bộ mà nàng lấy làm tự hào, thế nhưng chỉ là khúc nhạc dạo của Linh Vũ Bộ chân chính, chỉ là khởi động cho nóng người? 
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng.
Nếu là Linh Vũ Bộ chân chính, lấy vũ lực của Đông Lăng Liễu gia, sao có thể bảo hộ nhiều năm như vậy? Chắc chắn tất cả những nhân vật lớn đều biết nên mới không đặt Linh Vũ Bộ vào mắt.
“Vậy ngươi có biết Linh Vũ Bộ chân chính ở đâu không?” Tô Lạc hỏi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.