Chỉ là năm đó, cường giả trong Đại Lục Bát Hoang tranh đấu, cuối cùng tất cả đều cùng chết, thi thể của bọn họ được chôn trong Đại Lục Bát Hoang.
Không chỉ là thi thể, mà ngay cả vũ khí và pháp bảo tùy thân của bọn họ cũng đều chôn ở nơi đó.
Đừng nói pháp bảo, nếu có thể lấy ra một loại vũ khí thôi, về đến khối đại lục này tuyệt đối có thể xưng vương xưng bá.
Truyền thuyết nói bản đồ Thần Mộ Bát Hoang chia làm bốn phần.
Sao nàng có thể may mắn như vậy, hai trong bốn tấm đã nằm trong tay Tô Lạc rồi.
Khóe miệng Tô Lạc hơi kéo ra, đuôi lông mày kéo lên đầy vui vẻ.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó Nam Cung Lưu Vân từng chế nhạo nàng rằng: “Ta thật hoài nghi, ngày nào đó ngươi nhắm mắt lại, tấm bản đồ giấu kho báu sẽ tự động bay đến trước mặt ngươi.”
Lúc đó, Tô Lạc cho rằng hắn đang chế nhạo nàng, cho nên chỉ cười cho qua chuyện.
Bây giờ... hai tấm bản đồ giấu kho báu hợp lại tự động bay đến trong tay nàng, Tô Lạc cười càng thêm sáng lạn.
Lúc Tô Lạc đang tự đắc thì Tử Nghiên đẩy nàng: “Này, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”
Tô Lạc chỉ có thể thu hồi tâm trạng hưng phấn, linh hồn phiêu dạt ra ngoài không gian.
Nàng mở mắt khuôn mặt có chút mơ hồ: “Sao vậy?”
Tử Nghiên tức giận trừng mắt liếc nàng một cái.
Nha đầu này đúng là người vô tâm, trong người mang vật quý giá, lại ở trước mặt bằng hữu mới quen có một ngày ngủ khò khò, hoàn toàn không có chút phòng bị nào.
May mắn nàng không phải là kẻ tiểu nhân, nếu không nói không chừng đã sớm dùng một dao cứa cổ nha đầu này, sau đó cướp bảo bối bỏ trốn không thấy người rồi.
Tử Nghiên nâng cầm: “Ta nói ngươi nên có chút phòng bị với người khác biết không? Giang hồ hiểm ác, bằng không sau này ngươi chết thế nào cũng không biết.”
Tô Lạc cười cười, gật đầu đồng ý.
Nói thật về việc phòng bị người khác, ai có thể vượt qua nàng chứ?
Chỉ là ánh mắt Tô Lạc nhìn người vô cùng chính xác, nàng biết Tử Nghiên này không phải loại tiểu nhân tham lam.
“Này, có tiếng động.” Tô Lạc đột nhiên đứng dậy.
Một loạt tiếng bước chân đi từ xa tới gần, đang đi về hướng bọn họ.
Tử Nghiên khẽ gật đầu.
Chỉ thấy nàng nhanh nhẹn trèo lên trên ngọn cây, cả người như con mèo, tay phải che trước trán, ánh mắt nhìn về phía xa đó.
Rất nhanh nàng liền vèo vèo bay xuống dưới.
“Là người của điện Lạc Vũ, bọn họ cũng đi tới chỗ khe núi lớn Đông Nam.” Đôi mắt Tử Nghiên khẽ nheo lại, con ngươi đen nhánh hiện lên sự lạnh lẽo nguy hiểm.
“Điện Lạc Vũ.” Tô Lạc tự lẩm bẩm nói một mình.
Trong trí nhớ của nàng, Điện Lạc Vũ chỉ là cách gọi khác của một loại ký hiệu.
Nàng chỉ biết là, trong nhất thành nhị điện tam cung tứ thánh, điện Lạc Vũ và điện Bắc Thần xếp vào hàng nhị điện.
Có thể xếp song song với gia tộc Bắc Thần, có thể thấy được sức mạnh của điện Lạc Vũ cũng không thua kém ai.
Có điều nhìn thần sắc của Tử Nghiên, có thể thấy được khi nàng nhìn thấy điện Lạc Vũ có một chút không thích?
Tô Lạc chưa kịp hỏi, Tử Nghiên đã nhăn mày nói: “Điện Lạc Vũ từ trước đến nay cùng Dao Trì Lý gia là rắn chuột cùng một ổ, bọn họ cùng hội cùng thuyền, có làm được việc gì tốt đẹp cơ chứ?”
“Nói đơn giản hơn, Lạc phu nhân của điện Lạc Vũ là cô ruột của Lý Dao Dao, nhà họ Lạc và nhà họ Lý là quan hệ thông gia, xưa nay là cùng một giuộc rồi.”
Lạc phu nhân của điện Lạc Vũ là cô ruột của Lý Dao Dao? Ấn tượng của Tô Lạc đối với Lạc phu nhân và điện Lạc Vũ lập tức không tốt.
Tử Nghiên nhíu mày càng chặt hơn: “Hơn nữa nhìn vào hành trình của bọn họ, có lẽ là cũng đi về khe núi lớn Đông Nam, điều này phiền toái cho ngươi rồi.”
“Chỗ khe núi lớn Đông Nam rộng như vậy, chắc sẽ không gặp nhau đâu?”
“Điều đó không chắc chắn. Ngươi phải biết rằng, luyện dược sư từ trong điện Lạc Vũ mà đã đi ra, bọn họ nhất định có chuẩn bị mà đến...” Tử Nghiên cười nhìn Tô Lạc.
“Vậy nói phí lời như vậy làm gì, chạy nhanh đi.” Tô Lạc vung tay ra lập tức thu hồi những đồ vật kia lại.
Triển khai chiêu thức thứ nhất của Linh Vũ Bộ, tốc độ tức khắc nhanh như gió bão.
Tử Nghiên vốn còn đang cười, nhưng một lúc sau, nụ cười trên khóe miệng nàng cứng đờ lại.