Nàng đột nhiên phát hiện, tốc độ của Tô Lạc nhanh như một cơn gió vậy.
Tử Nghiên không tin, cho nên dùng toàn bộ sức lực muốn xung phong dẫn đầu.
Nhưng mà, vốn nàng chỉ cần dùng mười phần lực có sẵn đã thắng được Tô Lạc rồi, nhưng bây giờ, nàng đã bay nhanh đến mười phần, lại trơ mắt nhìn Tô Lạc cách nàng một khoảng, đuổi thế nào cũng không kịp!
Chuyện này quả thật là kỳ dị!
Chỉ mới qua thời gian một bữa cơm thôi mà, tốc độ của Tô Lạc sao có thể nhanh lên đột ngột như vậy.
Nếu nói trong một canh giờ Tô Lạc đã trở thành tu thành thần công, tốc độ tăng đột biến, nàng tuyệt đối sẽ không tin.
Như vậy, chuyện này chỉ có một cách giải thích thôi.
Lúc bắt đầu nha đầu Tô Lạc này đã giả bộ ngu ngốc.
Lúc trước không phải Tô Lạc đuổi không kịp nàng, mà là cố ý giảm tốc độ chậm lại.
Đúng, nhất định là như thế!
Có điều vấn đề này lại xảy ra quá nhanh.
Nha đầu này nhìn bề ngoài có vẻ là cấp năm, nhưng trên thực tế, tốc độ so với mình cũng không kém bao nhiêu.
Tử Nghiên nhất thời không biết nên nói gì.
Nàng ở trong thành Luyện Ngục cũng được coi như là có tư chất cao cấp, nhưng cả đời còn chưa gặp qua nha đầu nào thần bí như nha đầu này.
Trên đường đi, Tử Nghiên vài lần muốn vượt lên trên, nhưng đều thất bại, cho nên nàng đành chỉ có thể cam chịu số phận vậy.
Không biết đi bao lâu, nhờ con hạc giấy kia dẫn dắt, hai người rốt cuộc đã đi đến khe núi lớn Đông Nam.
“Rầm.”
Một tiếng vang nhỏ vang lên.
Con hạc giấy dẫn đường kia rơi xuống đất, toàn thân bốc cháy, cuối cùng hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất trong không khí.
“Con hạc giấy cuối cùng cũng đã dùng hết rồi.” Tử Nghiên tùy ý nhún vai, lúc sau liền ăn vạ Tô Lạc: “Sau này phải dựa vào ngươi rồi, ngươi phải đem ta ra ngoài đó nha.”
Vốn Tử Nghiên dự định dùng con hạc giấy kia để ra khỏi Khu Rừng Hắc Ám, bây giờ lại đưa cho Tô Lạc tìm đường đi rồi.
“Ngươi xác định để cho ta dẫn đường?” Tô Lạc cười tủm tỉm nhướng mày.
Khuyết điểm duy nhất của nàng chính là cảm giác về phương hướng không tốt, nếu để cho nàng dẫn đường, nàng thật hoài nghi liệu tám năm sau bản thân có thể ra khỏi Khu Rừng Hắc Ám hay không.
Tử Nghiên vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc trừng mắt nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc bỗng nhiên cười: “Được rồi, dù sao ta cũng sẽ mang ngươi đi ra ngoài, bây giờ giúp ta tìm Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu đi.”
Dù sao cũng có sư huynh khối băng trong tay, sợ cái gì chứ?
Tô Lạc nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định thả Tiểu Thần Long ra, nói nhỏ bên tai nó mấy câu.
Trải qua sự kiện bản đồ Thần Mộ Bát Hoang, Tô Lạc đã hoàn toàn tin tưởng khả năng tầm bảo của Tiểu Thần Long.
Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu... Tiểu Thần Long lục lọi ký ức truyền thừa như bách khoa toàn thư trong người, tìm kiếm tin tức về Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu trong biển tri thức mênh mông.
Long tộc xưa nay có ký ức truyền thừa.
Ký ức truyền thừa, danh như ý nghĩa là ký ức đời trước truyền thừa lại cho đời sau.
Khi Tiểu Thần Long thoát ly khỏi thời kỳ sơ sinh, ký ức truyền thừa cũng thức tỉnh theo. Chỉ là Tiểu Thần Long luôn lười biếng xem chúng nó.
Đột nhiên, đôi mắt Tiểu Thần Long sáng ngời.
“Ngao ngao.” Tiểu Thần Long hướng cái đầu nhỏ về phía Tô Lạc, mở miệng tru như con chó sói.
Tô Lạc vỗ đầu nó một cái: “Đừng quên ngươi là Tiểu Thần Long bảo bối quý giá nhất Long tộc, cả ngày không phải học sủa như chó thì cũng học rú như sói, chủ nhân ngươi sau này phải làm sao mà đối mặt với lão cha có yêu cầu quá cao kia của ngươi hả?”
Tiểu Thần Long lại kêu ngao ngao rồi liếm bàn tay Tô Lạc, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Sau đó nó mới duỗi móng vuốt ra, bay nhanh về phía bên trái rồi chạy nhanh vào trong rừng rậm.
“Đi, mau đi theo.” Tô Lạc lôi kéo Tử Nghiên đang có chút ngây ngẩn.
“Không đúng, ta nói Tiểu Thần Long nhà các ngươi...” Lời nói của Tử Nghiên còn chưa xong, bóng dáng Tô Lạc đã chạy mất tích.
“Uầy.” Tử Nghiên thở dài một tiếng, nhanh chóng ngưng tụ linh lực, chạy theo sau Tô Lạc.