Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 827: Biến dị tương tư thụ (3)




Giống như bị roi da quất vậy, máu chảy liên tục, vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương tay.
Tô Lạc nhíu mày lá liễu lại, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi? Có sao không?”
Trong lòng Tử Nghiên vẫn còn thấy sợ hãi: “Tốc độ này quả thật vô cùng đáng sợ, ta vốn không thể nào tránh được.” 
Có thể làm cho Tử Nghiên muốn tránh cũng tránh không được, có thể thấy sức mạnh của cây tương tư này mạnh đến mức nào.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Còn vang vọng tiếng nói chuyện xôn xao. 
“Nhị ca, chính là ở phía trước, lần trước ta từ học viện ra đây rèn luyện, âm thầm phát hiện được.” Một giọng nữ nhân tự đắc đang nói.
“Ừm, ngươi làm tốt lắm.” Một giọng nói lạnh nhạt có chút kiêu căng lại lộ ra tia sủng nịnh.
“Nhị ca, ngươi nói xem, đây thật sự là cây tương tư biến dị sao?” 
“Không hẳn.”
“Nếu đúng là cây tương tư biến dị, vậy càng tốt à, ca ca có thể thăng cấp lên luyện dược sư cao cấp rồi!”
“Ừm.” 
“Tìm khắp cả đại lục, tuổi còn trẻ như ca ca lại có thể bước vào hàng ngũ luyện dược sư cao cấp, khẳng định chẳng có mấy người đâu!”
“Dung Vân đại sư năm hai mươi tuổi đã trở thành luyện dược sư siêu cấp.”
Trong giọng nói lạnh nhạt của nam nhân mang theo ghen ghét. 
“Hừ! Dung Vân đại sư cũng không biết là có ánh mắt gì, tư chất của ca ca tốt như vậy hắn đều không cần, kết quả sao chứ, nghe nói cuối cùng thu nhận một luyện dược sư sơ cấp, thật là mất mặt!”
Nam nhân luôn luôn lạnh nhạt kia cũng không nhịn được hừ một tiếng: “Nếu là bại dưới tay Dao Dao, ta cũng chấp nhận được, nhưng bại dưới tay xú nha đầu ngay cả cái tên còn chưa có gì nổi bật kia, quả thật nuốt không trôi cục tức này.”
“Đúng vậy, cũng không biết Tô Lạc kia có vận khí gì, lại có thể thay thế Dao Dao tỷ tỷ, nghĩ lại thật là tức giận!” 
Giọng nói càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Tử Nghiên im lặng liếc Tô Lạc một cái, lại im lặng liếc nàng một cái, sau đó cũng chỉ im lặng liếc nàng một cái...
Khóe miệng Tô Lạc hơi kéo ra, nhẹ tay xoa thái dương: “Có phải ngươi muốn hỏi người xuất hiện trong cuộc đối thoại của bọn họ, người may mắn vô cùng kia có phải là ta hay không đúng không?” 
Tử Nghiên liên tục gật đầu, tỏ vẻ đúng là điều nàng đang muốn hỏi. 
“Vậy thì chúc mừng ngươi, thế nhưng lại có dịp may hiếm có, cùng cô nương may mắn này lang thang trong Khu Rừng Hắc Ám.” Tô Lạc cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tử Nghiên tức giận nắm bả vai Tô Lạc: “Được rồi được rồi, còn khoe khoang gì chứ.” 
Đúng vào lúc này, đám người phía trước đã đi đến.
Đi đầu là một thanh niên trẻ tuổi có thân hình cao lớn ngạo mạn.
Một bộ áo gấm màu đỏ, ngũ quan tuấn tú, dáng vẻ thờ ơ, hai mắt càng lạnh nhạt thanh cao. 
Hắn chỉ tùy ý đứng ở chỗ đó, mà độ ấm xung quanh trong nháy mắt đã giảm xuống lạnh lẽo vậy.
Ở bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc váy công chúa màu trắng. Nhìn chắc khoảng mười năm đến mười sáu tuổi.
Cô nương này có khuôn mặt trái xoan, da trắng nõn nà như tuyết, một đôi mắt lớn đen nhánh, thiếu chút thuần khiết lương thiện, nhìn thoáng qua còn có chút hung hăng thô bạo. 
Phía sau bọn họ, một đám võ giả khí thế dũng mãnh, có thể nhìn ra tu vi cũng không tệ.
Tô Lạc và Tử Nghiên liếc mắt nhau, cả hai cùng khẽ lắc đầu.
Chuyện này có chút phiền phức rồi. 
Thiếu nữ mặc đồ trắng nhìn thấy Tô Lạc, lập tức quát to: “Các ngươi là ai? Ở đây làm cái gì?”
Tử Nghiên khoanh hai tay, chậm rãi liếc nàng một cái: “Lạc Điệp Y, thật là uy phong nha.”
Lạc Điệp Y vừa nhìn thấy Tử Nghiên, đôi mắt có chút co rút lại.
“Ngươi... Ngươi là...” Lạc Điệp Y cảm thấy người trước mắt có chút quen, nhưng cụ thể là ai thì nàng lại không nhớ ra. 
“Qua rồi thì vết sẹo sẽ không đau, xem ra quả thật là như vậy.” Tử Nghiên nhàn nhạt liếc nàng một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.