Trong sơn động có không dưới ngươi mấy con đường, đường nào cũng thông ra những chỗ khác nhau.
Cây tương tư đó nghĩ chắc rằng, loài người nhất định sẽ không tìm ra nó.
Nhưng, có điều cây tương tư đó không biết, thứ treo lủng lẳng trên cây là Tiểu Thần Long, lại là thứ dẫn đường tốt nhất.
Sau khi bỏ lại Lạc Hạo Thần phía sau, Tô Lạc và Tử Nghiên nhìn nhau cười.
“Lạc Hạo Thần đúng là một tên ngu đần, ha ha ha, cười chết ta mất.”
“Ừ, đúng là không biết nhìn người tốt.” Tô Lạc cùng cười nói thêm một câu.
Tử Nghiên đã gọi hắn vậy mà hắn vẫn cho là bọn họ cố ý giở trò với hắn, đúng là ngu ngốc mà.
“Đường này không sai chứ?” Tử Nghiên lại hỏi một câu.
“Yên tâm đí, chỉ cần ở khoảng cách không quá xa, ta và Tiểu Thần Long có thể cảm nhận được nhau mà.” Tô Lạc tự tin vỗ ngực.
Rất nhanh, Tô Lạc đã dẫn Tử Nghiên tới trước cửa động.
“Trời ạ, tiểu long nhà ngươi lại chạy vào đây sao?” Nhìn thấy phía trước là sơn động tối om, sắc mặt Tử Nghiên lộ rõ sự sửng sốt.
“Làm sao?” Tô Lạc đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành.
“Ở đây... ngươi có nhìn thấy tảng đá dựng đứng kia không? Đây là một trong sáu khu vực cấm trong Khu Rừng Hắc Ám đó.” Tử Nghiên phun cả nước bọt ra.
“Cái gì?” Trong lòng Tô Lạc liền giật thót.
Cái cây tương tư đó chạy tới chạy lui kết quả lại chạy ngay vào khu cấm sao?
“Bây giờ làm thế nào?” Hai tay Tử Nghiên đan chặt lại.
Tô Lạc nhíu mày.
Giữa nàng và Tiểu Thần Long có mối liên hệ mong mảnh, nhưng không thể nào nói chuyện được, nếu như không thể nói chuyện được, nếu như nàng không đi vào, không biết Tiểu Thần Long có gặp nguy hiểm hay không nữa.
”Ngươi đợi ngoài này, ta đi vào.” Tô Lạc quả quyết phân chia nhiệm vụ.
“Nếu như đã là bạn, đương nhiên là phải làm gì cũng có nhau, ta cùng ngươi vào trong đó, cũng coi như có sự phối hợp với nhau.”
Thấy khóe mắt Tô Lạc khẽ cong lên, nàng nhanh chóng miệng nói: “Ta không phải là muốn báo ân gì đó, ngươi phải làm rõ chuyện này!”
Tô Lạc phát hiện nha đầu Tử Nghiên này dường như sợ nợ ân tình của người khác.
Nàng gật đầu: “Được rồi, đi thôi.”
Hai người tuy rằng vừa nói vừa cười, nhưng trong lòng sớm đã có sự phòng bị, đi vào sơn động với trạng thái vô cùng cảnh giác.
Một người đi trước, một người đi sau.
Hai người thận trọng đi từng bước vào trong sơn động.
Bởi vì Tô Lạc và Tiểu Thần Long có linh ứng với nhau, cho nên trong sơn động như mê cung này, mỗi lần nàng đều lựa chọn tỉ mỉ chuẩn xác con đường đúng.
Đi được khoảng hơn một canh giờ, phía trước liền hiện lên ánh sáng mờ mờ.
“Ao ô ao ô!” Tiểu Thần Long cảm nhận được sự xuất hiện của Tô Lạc, nó ngồi trên ngọn cây lên tiếng chào Tô Lạc.
Tô Lạc đi tới, khi nhìn thấy cây tương tư đó, bất giác lặng người đi.
Cây tương tư lúc này hoàn toàn héo rũ.
Cái cây vốn dĩ cành lá tươi tốt, nhưng bây giờ lại rơi rụng gần hết, trên cành chỉ còn lại vài chiếc lá nhưng cũng bị rách tơi tả.
Vốn dĩ ban đầu tỏ ra thần bí, tinh thần lại phấn chấn bao nhiêu, thì bây giờ lại ủ rũ não nề bấy nhiêu, trông thật tiêu điều sơ xác.
Khóe miệng Tô Lạc khẽ co rút lại, hỏi Tiểu Thần Long: “Ngươi đã làm gì cái cây này rồi?”
Làm sao mà cái cây lại thành ra bị ngược đãi tàn bạo như vậy?
“Ao ô ao ô...” Nó bắt nạt ta trước!
Tiểu Thần Long chạy vào lòng Tô Lạc, không nhịn được mà tố cáo với Tô Lạc.
Tô Lạc cạn lời.
Đã thành ra như vậy rồi thì ai bắt nạt ai đây?
“Ồ, Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu đâu rồi?” Tử Nghiên nhìn cái cây tương tư xơ xác, liền phát hiện ra Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu quan trọng nhất đã không còn nữa.
Trước ngực Tiểu Thần Long lúc này còn đeo đôi bao tay.
Bởi đôi bao tay này quá to so với nó, nên nó còn quấn trên cổ mấy vòng, nhìn trông chẳng ra hình thù gì.
Còn đôi bao tay, lúc này đã bị Tiểu Thần Long làm thành cái túi.
Tiểu Thần Long còn mở chiếc bao tay ra, rồi lấy từ trong đó ra một trái cây đưa cho Tô Lạc.