Tử Nghiên không nhịn được mà trừng mắt nói: “Nếu như ngươi đã là song hệ mộc hỏa, vậy tại sao ngươi có thể không biết, thực vật hệ mộc phải được nuôi dưỡng từ nhỏ, bắt đầu nuôi từ lúc nó còn là hạt giống!”
Tư Nghiên kích động toàn thân run lên: “Nhưng còn ngươi? Ngươi lại thu phục một cây tương tư nghìn năm! Hơn nữa còn còn khiến cái cây đó khóc lóc kêu gào xin ngươi thu phục! Đờ mờ này thật khiến người khác đố kỵ chết mất, thật khiến người khác sụp đổ mà! Đừng có ngăn ta, ta phải đi đập đầu vào đậu hủ!”
Tô Lạc: “...”
Tô Lạc cười khổ xoa xoa mũi: “Cái này á... có thể là do nhân phẩm của ta khá tốt đó?”
“Chị em tốt, nhân phẩm xấu xa nhất không phải ngươi thì là ai?” Tử Nghiên không khách khí mà ngẩng đầu nói.
Tô Lạc đưa hai tay ra: “Vận khí tốt không ai ngăn được, ngươi vừa ngưỡng mộ lại đố kỵ với ta, điều này ta hiểu.”
Bên trán Tử Nghiên khẽ co rút lại.
Nàng đang định vặn lại Tô Lạc vài câu, lại bị Tô Lạc giơ tay lên ra hiệu chặn lại.
“Làm gì, còn không để người khác phát tiết nói vài câu sao?” Tử Nghiên đảo mắt.
Tô Lạc liền làm động tác ngừng lại không nói: “ Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Tử Nghiên bị bộ dạng nghiêm túc của Tô Lạc làm cho bừng tỉnh phục hồi lại trạng thái.
Đây là khu vực cấm đó!
Tử Nghiên nín thở, quả nhiên nghe thấy một chuỗi âm thanh kỳ quái vang lên.
“Hừ… hừ… hừ!”
Tô Lạc quan sát bốn phía xung quanh, quả nhiên nhìn thấy trong động bên cạnh, lộ ra một chiếc đuôi dài.
Tô Lạc đặt tay lên mội ra hiệu Tử Nghiên im lặng, sau đó hai người nhẹ nhàng bước tới gần, men theo vị trí chỗ ngoặt mà thò đầu ra.
Vừa nhìn, cả hai người như bị dọa ngất.
Đây là thứ gì
Là một con quái thú.
Toàn thân nó được phủ một bộ lông màu vàng kim, cả người tỏa ra sát khí dữ dội.
Hình dáng có chút giống con khỉ, nhưng toàn thân nó có lẽ cao tới mười mấy thước, lại còn có hai cái đầu.
Lúc này nó đang nằm ngửa mặt, cái bụng nhấp nhô không ngừng, rõ ràng là đang ngủ.
“Kim Cương Vượn Vương!” Tử Nghiên kinh ngạc hô lên một tiếng, rồi lại nhanh chóng tự bịt miệng mình lại, chỉ lộ ra hai con mắt đang tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Trời ạ! Sao lại là Kim Cương Vượn Vương? May mắn của nàng lẽ nào cũng chỉ tới vậy thôi? Tử Nghiên lúc này sắp phát khóc!
“Kim Cương Vượn Vương?” Tô Lạc thấp giọng nhỏ tiếng hỏi lại.
“Ngươi chưa từng nghe qua về Kim Cương Vượn Vương sao? Trước khi ngươi tới khu rừng rậm này chưa từng nghe giảng qua về nó sao?” Tử Nghiên cạn lời nhìn Tô Lạc.
“Ta tu luyện vẫn chưa được lâu, hơn nữa đa phần thời gian đều dùng để học luyện thuốc, làm gì còn biết gì nữa? Nếu như ngươi đã biết, thì còn không mau nói ra đi?” Tô Lạc thúc giục Tử Nghiên.
Tử Nghiên xua xua tay: “Được rồi, được rồi, ta nói cho ngươi nghe, Vua vượn kim cương, là một loài vượn biến dị, thân hình nó có thể cao tới hơn ngươi mét, còn hơn nữa còn là loài vượn kim cương hai đầu, và là vua của vượn kim cương!”
“Lợi hại vậy sao?” Tô Lạc nhíu mày.
“Phí lời, Kim Cương Vượn Vương ít nhất là trên cấp tám, đây lại còn là vua của vượn kim cương, vậy thì ngươi nói xem?” Tử Nghiên vừa nói vừa lùi lại về phía sau: “Ê, ta nói ngươi đừng lại gần nữa, nhân lúc nó còn ngủ, nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nếu như nó tỉnh dậy thì hai chúng ta coi như toi đời.”
Từ lời nói và ngữ khí của Tử Nghiên, Tô Lạc có thể nghe ra, thực lực của Kim Cương Vượn Vương quả thực rất mạnh, không phải là đối tượng dễ dàng có thể đối phó.
Trong lòng Tô Lạc có chút kinh hãi.
Cũng đúng, Kim Cương Vượn Vương lợi hại như vậy. nàng cũng không thể chọc vào được. Nghĩ như vậy, nàng bèn ôm lấy Tiểu Thần Long lùi về phía sau.
Hơn nữa, vận khí của Tô Lạc lúc này quả thực rất tệ.
Đúng lúc Tô Lạc và Tử Nghiên hai người bọn họ khẽ chân khẽ tay lùi lại hơn ngươi bước, từ bên ngoài cánh cửa một loạt những tiếng chân dồn tới.