Phía trước là hai người Tử Nghiên có thù sống chết, phía sau là Kim Cương Vượn Vương đuổi theo không bỏ …
Kỳ thật Lạc Hạo Thần rất muốn đập Linh Đạn Cầu trong tay về phía hai người Tử Nghiên.
“Ca ca, ca ca…” Lạc Điệp Y chạy ở cuối cùng, bị Kim Cương Vượn Vương đuổi sát không bỏ.
“Hừ, may cho các ngươi!” Lạc Hạo Thần trừng đôi mắt âm lãnh của mình về phía hai người đang chạy ở phía trước, hắn hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Nếu không phải Kim Cương Vượn Vương đang đuổi theo ở phía sau, hắn thật hận không thể đập chết hai người trước mắt này!
Mắt thấy Kim Cương Vượn Vương đã mau kéo được phía sau lưng của Lạc Điệp Y…
Đáy mắt Lạc Hạo Thần hiện lên một tia tàn nhẫn, Linh Đạn Cầu trong tay ném thẳng về phía Kim Cương Vượn Vương!
“Đi chết đi!”
Lạc Hạo Thần tức giận rít gào.
Tô Lạc và Tử Nghiên trong lòng chấn động, quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Linh Đạn Cầu bay thẳng vào torng lòng ngực của Kim Cương Vượn Vương!
Kim Cương Vượn Vương thân mình cồng kềnh, không đủ linh hoạt, cho nên rất dễ bị đập trúng, căn bản có muốn tránh cũng không thể tránh.
“Oanh!”
Một tiếng vang lớn phát ra, không khí quay cuồng!
Lạc Hạo Thần bị lốc xoáy cuốn bay lên cao vứt ra xa.
Lạc Điệp Y lúc này đã không biết bị ném ở nơi nào.
Ngay cả hai người Tô Lạc cũng bị lực phát nổ đâm trúng, bay thẳng đập vào trên tảng đá lớn.
Khi Lạc Hạo Thần đập Linh Đan Cầu, hắn chọn địa điểm quá trùng hợp, chính là bên dưới một sơn động.
Trong lúc nhất thời, đất rung núi chuyển.
Toàn bộ đỉnh núi đều kịch liệt đong đưa, vô số núi đá giống như đất đá trôi sụp xuống.
Toàn bộ đỉnh núi cơ hồ bị nổ thành một nửa.
Tô Lạc bò dậy, lắc lắc đầu.
Một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa bập bùng bên trong.
Bởi vì nàng từng đập người khác hai lần, hai lần đều đập đối phương lên cấp, giúp đối phương mạnh lên như diều gặp gió.
Cho nên đối với cái gọi là dùng Linh Đạn Cầu đập người, Tô Lạc không có bao nhiêu tự tin.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa đang thiêu đốt kia.
Không bao lâu sau, quả nhiên…
Kim Cương Vượn Vương đứng lên.
Tuy rằng, hai cái đầu kia của nó chỉ còn có một cái, nhưng nó vẫn ngoan cường mà đứng lên.
Thực hiển nhiên, viên Linh Đạn Cầu cấp chín này không đập nổ chết nó.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ này, cũng không giúp nó thăng cấp được.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Kim Cương Vượn Vương còn cao hơn cả cấp chín!
“Nó… Đứng lên…” Đáy lòng Tô Lạc hiện lên chút sợ hãi.
Nếu lúc trước nói Kim Cương Vượn Vương là bạo nộ, như vậy hiện tại có thể dùng hai chữ điên cuồng để miêu tả nó.
Cặp mắt kia của nó toàn bộ đều đỏ tươi, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến linh hồn người khác phải run rẩy, thân hình cứng đờ…
Có một nguồn lực lượng vô cùng lợi hại đang dao động xung quanh người nó.
Giờ khắc này, Kim Cương Vượn Vương hoàn toàn bị chọc giận!
Hai mắt của nó trừng to, gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ cách đó không xa.
Nơi đó, chính là nơi mà Lạc Hạo Thần đang hấp hối không rõ sống chết…
Nhìn đầu sỏ gây tội đã đập nổ một cái đầu của mình, Kim Cương Vượn Vương hết sức tức giận!
“Ngao ngao ngao!” Nó tức giận tận trời, móng vuốt to như cái quạt hương bồ nhanh chóng đánh về phía Lạc Hạo Thần!
Đúng lúc này, khóe miệng Lạc Hạo Thần gợi lên một nụ cười lạnh.
Trong tay hắn lại xuất hiện một viên Linh Đạn Cầu đen như mực!
Đúng vậy, lại là một viên Linh Đạn Cầu!
“Linh Đạn Cầu cấp mười! Bạo!” Lạc Hạo Thần hét lớn một tiếng, Linh Đạn Cầu trực tiếp đập về phía Kim Cương Vượn Vương!
Linh Đạn Cầu càng đến gần, một cổ hơi thở khủng bố càng nhanh chóng bao phủ Kim Cương Vượn Vương, đáy mắt điên cuồng kia cũa nó bỗng nhiên hiện lên một tia hoảng sợ.
Nhưng mà đã quá muộn!
Linh Đạn Cầu cấp mười trực tiếp đập lên người Kim Cương Vượn Vương rồi nổ mạnh!
“Ầm ầm ầm!” Lại là một lần đất rung núi chuyển vang lên.
Tiếng vang lớn kinh động đất trời, như là từng trận sấm sét.
Giờ khắc này, tinh thần của tất cả mọi người đều kịch liệt chấn động, thân mình không nhịn được mà lung lay.