Lúc này, hai mắt nàng ta nhướng lên ý cười lạnh, quan sát Tô Lạc từ trên xuống dưới: “Hơ hơ, Lãnh dược sư là đại đồ đệ của Dung Vân đại sư. Ngươi gọi ông ta là đại sư huynh, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là Tô Lạc có vận khí tốt đến nghịch thiên kia sao?”
Tô Lạc giang hai tay ra, nhún vai bất đắc dĩ: “Thật không may, chính là tại hạ.”
Không ngờ Tô Lạc lại thừa nhận, nhưng lại chỉ khiến cho Lạc Điệp Y cười ha ha.
“Ngươi chính là Tô Lạc? Là đệ tử cuối cùng của Dung Vân đại sư ư? Đùa kiểu gì vậy?” Lạc Điệp Y nhất định không tin.
Lạc Hạo Thần cũng cười khẩy mấy tiếng: “Ngươi cho rằng nếu như giả mạo làm đệ tử của Dung Vân đại sư, thì sẽ không cần giao những bảo bối này ra nữa ư? Nực cười!”
Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y cho rằng Tô Lạc giả mạo.
Thế nhưng, Tử Nghiên lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Lạc.
“Lạc lão tiền bối, chẳng lẽ người cũng cảm thấy, những bảo bối này nên để Lạc gia lấy đi sao?” Ánh mắt Tô Lạc bình tĩnh nhìn vào Lạc lão gia tử, thần sắc đúng mực, lại tự nhiên mà phóng khoáng.
Nhìn nàng mặc dù bình tĩnh, nhưng Lạc lão gia tử há lại sẽ không nghe ra sự chất vấn trong lời nói của nàng?
Ông ta thoáng đảo mắt, ánh mắt chợt dừng lại trên người Tiểu Thần Long.
Thứ đồ trên người của Tiểu Thần Long đối với đệ tử của Lạc gia quả thật rất hữu dụng.
Khi ánh mắt của Lạc lão gia tử lần nữa rơi xuống gương mặt nàng, Tô Lạc đột nhiên cảm thấy người mình cứng lại.
Uy áp mà chỉ có các cường giả mới làm được giống như một đỉnh núi sừng sững tràn đầy khí thế đè xuống vai Tô Lạc!
Lạc Thịnh Thiên!
Đôi mắt Tô Lạc chăm chú, nàng cố hết sức cắn môi dưới, đem linh lực toàn thân ngưng kết trên vai, lúc này mới có thể thở phào được.
Thế nhưng, cảm giác này thật tồi tệ.
Nó khiến cho Tô Lạc nhớ tới hồi đó khi còn ở Tô phủ, khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lý Nghiêu Tường. Khi đó, nhị cung chủ của Dao Trì Cung mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã giương uy với nàng.
Lần đó, Nam Cung kịp thời xuất hiện, cứu nàng khỏi nguy nan.
Nhưng lần này, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình! Cánh tay bên người chợt nắm chặt.
Đúng lúc Tô Lạc cảm thấy có thể gắng gượng chống đỡ được, sự áp đảo mạnh mẽ này lại được tăng thêm!
Nếu như nói trước đây là sức chịu đựng ở cấp sáu, thì hiện giờ đã tăng thêm thành áp lực của cấp bảy rồi.
Sức mạnh này như một dãy núi nặng nề đè xuống vai Tô Lạc, khiến cho đầu gối nàng hơi khuỵu xuống.
Đây là muốn nàng phải quỳ gối, nhận thua nhận lỗi đó sao?
Tô Lạc cười khẩy trong lòng.
Nếu như đứng ở phe chính nghĩa mà lại bị ép nhận lỗi, như vậy nàng không chỉ làm mất mặt mình, mà còn làm mất mặt sư phụ mỹ nhân nữa!
Bị bức ép tới mức toàn thân run rẩy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu liên tục rơi xuống.
Làn da trắng hơn tuyết của Tô Lạc lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng từng mạch máu nhỏ như sợi tóc.
Trên làn da trắng ngần như ngọc của Tô Lạc rỉ ra từng tia máu tươi… khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Lạc lão gia tử chỉ chĩa vào mỗi mình Tô Lạc, cho nên trong mấy người có mặt tại đây, chỉ có Tô Lạc phải chịu đựng áp lực trước giờ chưa từng trải qua này.
Nhìn thấy Tô Lạc đã bị dồn ép thành bộ dạng thê thảm như vậy.
Tử Nghiên trong lòng vô cùng sốt ruột.
Cứ tiếp tục như vậy, Tô Lạc đến cuối cùng nhất định sẽ nổ tung mất. Đến lúc đó, nàng ta làm sao ăn nói với...
Giọng nói lạnh nhạt của Tử Nghiên vang lên, nàng nói với Lạc lão gia tử: “Lạc tiền bối, nếu như sư phụ của Tô Lạc cũng làm như vậy với Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y, ngài sẽ cảm thấy như thế nào?”
“Há, lại dám đánh đồng sư phụ của nha đầu thối này với gia gia của ta sao? Tử Nghiên, não ngươi có vấn đề à?” Lạc Điệp Y hừ lạnh coi thường.
“Không thể đánh đồng sư phụ nàng ta với gia gia của ngươi sao? Ha ha ha, ngu xuẩn!” Tử Nghiên chỉ vào hai tên ngốc này, gào lên giận dữ: “Sư phụ của nàng ta chính là Dung Vân đại sư đó!”