“Ai mà biết được? Lạc gia...lại ỷ vào sức mạnh, ban ngày ban mặt lại đi cướp đồ của người khác chứ? Những cường giả siêu cấp này...hừ.”
Bắc Thần lão gia tử đã mấy trăm tuổi rồi, nhưng về nhĩ lực, đến người trẻ tuổi cũng không sánh bằng.
“Cái gì? Lạc Thịnh Thiên, lão bất tử này, ngươi lại dám cướp đồ của tiểu bối sao? Ngươi có biết xấu hổ hay không hả?” Khó khăn lắm mới tìm được điểm công kích, Bắc Thần lão gia tử suýt chút nữa thì chỉ thẳng vào mặt Lạc lão gia tử mà mắng.
Mặt của Lạc gia lão gia tử đen lại, nét mặt sa sầm như sắp khóc, ông ta thở phì phò hừ lạnh một tiếng, rồi quay lưng lại!
Lạc lão gia tử giữ yên lặng, thế nhưng, Bắc Thần lão gia tử lại không có ý định buông tha cho ông ta.
“Lão bất tử nhà ngươi, thật sự ngươi không biết xấu hổ mà làm ra chuyện như vậy sao? Ngươi nói xem sao ngươi lại vô sỉ như vậy chứ? Sao ngươi lại có thể bỉ ổi như vậy? Sao ngươi lại có thể bôi nhọ mặt mũi của đám người chúng ta như vậy hử? Hả? Ngươi nói ngươi...” Bắc Thần lão gia tử bộ dạng tức giận, truy hỏi bên cạnh Lạc lão gia tử, nhón chân lên chỉ tay vào mặt ông ta mà mắng chửi.
“Bắc Thần Lâm, lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi!” Lạc lão gia tử cũng không phải con cọp giấy, ông ta nổi xung thiên hét lớn một tiếng! Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Bắc Thần lão gia tử, trong mắt ẩn chứa ngọn lửa hừng hực.
Bất cứ ai bị chỉ tay mắng chửi như vậy, cũng đều sẽ cảm thấy không vui.
Nói thật, tính khí của Bắc Thần lão gia tử thật sự rất giống với Bắc Thần Ảnh. Hai người đều giống nhau ở chỗ cứ được lợi là bắt đầu khoe mã.
Bắc Thần lão gia tử nghe thấy vậy liền xắn tay áo lên: “Tới đây, xem ai sợ ai? Xem ai không dám đánh, xem ai là cẩu nào!”
Đều đã cao tuổi rồi, tôn tử cũng đã có thể sinh chắt trai rồi, mà vẫn còn ấu trĩ như vậy! Lạc lão gia tử không thể nhịn được nữa, ông ta hung dữ trừng mắt nhìn Bắc Thần lão gia tử, thở phì phò rồi phất tay áo quay lưng lại.
Kề vai sát cánh cùng loại người như vậy, thật đúng là là làm giảm giá trị của ông ta.
Thế nhưng, ống tay áo của Bắc Thần lão gia tử đã xắn lên cao rồi, ông ta chọc vào ngực của Lạc lão gia tử: “Tới đây, tới đánh ta này.”
Lạc lão gia tử chỉ hận không thể cho ông ta một cái tát, nhưng giờ vẫn chưa đến thời cơ. Ông ta là người biết nhìn đại cục.
Tô Lạc và Tử Nghiên trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng kì lạ trước mắt.
Tô Lạc cảm thấy thế giới quan của mình đã hoàn toàn được đổi mới, từ này về sau sẽ được mở ra một cánh cửa mới.
Thì ra...Không phải tất cả các cường giả siêu cấp đều xa rời thế giới, đều không màng danh lợi giống như sư phụ mỹ nhân của nàng.
Cũng có những người thích chơi xỏ lá người khác như Bắc Thần lão gia tử, cũng có những người nhỏ mọn, lấp liếm điều sai trái của bản thân, có lòng tham không đáy như Lạc lão gia tử.
Dưới ánh mắt sững sờ của đám tiểu bối, Bắc Thần lão gia tử vẫn quay quanh Lạc lão gia tử.
Đáng tiếc là Lạc lão gia tử thật sự rất chán ghét Bắc Thần lão gia tử, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Tới đây, tới đây, ai không dám ứng chiến thì người đó sẽ là tôn tử!” Bắc Thần lão gia tử nồng nặc chiến ý.
Đúng lúc này, một cơn gió mát chầm chậm thổi tới, phía chân trời xanh thăm thẳm một màu.
Bầu trời xanh thẳm như một tờ giấy mỏng, lại bị người ta xẻ rách một góc dễ dàng như trở bàn tay.
Rốt cuộc là cao thủ phương nào? Mà lợi hại như vậy?
Ngay lập tức, tất cả mọi người cùng ngửa đầu nhìn về phía không trung.
Một mỹ nam tử trong chiếc áo choàng cùng màu với bầu trời xuất hiện ở trên không.
Dung mạo của người đó tuấn mỹ vô song, cả người thanh khiết như bạch ngọc, mơ hồ lúc ẩn lúc hiện.
Người đó thản nhiên đứng lặm im giữa không trung, chắp tay lại phía sau lưng, thần sắc không thể bình tĩnh và lãnh đạm hơn...
Nhìn thấy người này, mắt của Tô Lạc lập tức sáng lên.
“Sư phụ!” Tô Lạc tiến lên phía trước một bước, trong mắt là ý cười.
Trước đó, nàng còn đang suy đoán.
Cùng với sự xuất hiện của những đại nhân vậy này, sư phụ mỹ nhân của nàng chắc hẳn cũng sẽ tới.
Đúng như dự đoán, sư phụ mỹ nhân thật sự đã xuất hiện rồi!