Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 864: Hy vọng (5)




Tô Lạc thấy Tiểu Thần Long cũng không có cách nào, nhíu nhíu mày: “Chờ một chút, ta có cảm giác…”
Đúng lúc này, thần sắc Tiểu Thần Long bỗng nhiên biến đổi.
Tiểu Thần Long lại đột nhiên lao thẳng tới chỗ Tử Nghiên. 
Tử Nghiên tức khắc có chút kinh hoảng.
Tiểu gia hỏa này đối nàng bình thường vẫn luôn xa cách với nàng, sao hiện tại tự nhiên lại đi lao đầu vào lòng nàng như vậy.
Tâm tình Tử Nghiên tức khắc trở nên rất tốt: “Tới, tới với tỷ tỷ nào…” 
Nàng còn chưa dứt lời, Tiểu Thần Long đã lướt thẳng qua nàng, mục tiêu nó hướng tới chính là tảng đá mà Tử Nghiên đang ngồi.
“Ngươi không cho ta mặt mũi thật ư…” Tử Nghiên gõ gõ đầu Tiểu Thần Long, lại sờ sờ đầu chính mình.
Nhưng mà, so với Tử Nghiên, Tô Lạc hiểu biết tính tình Tiểu Thần Long hơn nhiều. 
Có thể làm hai mắt Tiểu Thần Long sáng lên như vậy, tuyệt đối chắc chắn là gặp được bảo bối!
Giờ phút này, Tiểu Thần Long giơ hai móng vuốt sắc bén của nó lên, ra sức cào cào tảng đá mà Tử Nghiên đã ngồi ban nãy.
Tức khắc, bụi đá bay tá lả đầy trời. 
Tử Nghiên nhảy dựng lên chạy ra khỏi chỗ đó, bởi vì nếu không nhảy dựng lên, nói không chừng Tiểu Thần Long cào luôn cả nàng.
Tô Lạc thấy Tiểu Thần Long kích động như thế, mắt tức khắc trở nên sáng rỡ. Chẳng lẽ, bảo bối được giấu bên trong tảng đá hết sức bình thường này hay sao?
Tô Lạc tỉ mỉ nhìn cục đá kia, bỗng nhiên ồ lên một tiếng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. 
Ồ! Vừa rồi nàng thật sự thiếu chút nữa bị đã lừa gạt rồi, cục đá đó nhìn qua chỉ là cục đá bình thường, nhưng trên thực tế, cục đá này thật ra rất có lai lịch!
“Tử Nghiên ngươi mau xem!” Tô Lạc một tay kéo Tử Nghiên tới, chỉ vào cục đá kia.
“Làm gì? Cục đá này có cái gì đẹp đâu… Ta nói Tiểu Thần Long nhà các ngươi có phải không có chuyện gì làm không, tự nhiên chạy tới đào cục đá?” Tử Nghiên nghi ngờ. 
Nàng căn bản không biết Tiểu Thần Long có đặc thù là năng lực tầm bảo, cho nên vô cùng khó hiểu hành vi của nó.
“Vận khí của ngươi cũng thật không ngờ, ngồi xuống an vị thì bảo bối xuất hiện.” Tô Lạc tức giận mà nói.
Tử Nghiên thật đúng là… Tiểu Thần Long giúp nàng ta đào bảo bối lên, nàng ta còn không biết… Đây chẳng lẽ là người ngốc có phúc trong truyền thuyết hay sao? 
“Bảo bối? Chỗ nào?” Tử Nghiên vẻ mặt khó có thể tin được.
Ánh mắt Tô Lạc nhìn cục đá kia.
Tử Nghiên tựa hồ bị sặc, chỉ vào cục đá kia: “Ngươi nói cái này à?” 
Tô Lạc nghiêm trang gật gật đầu.
Tử Nghiên phụt ra một tiếng cười: “Quá buồn cười, cục đá này có thể có bảo bối gì được chứ, ta thật đúng là không thể tin được.”
Tô Lạc cười tủm tỉm kéo nàng ta qua một bên: “Nếu ngươi không tin, nếu chỗ đó thật sự có bảo bối, ngươi tặng cho ta nhé.” 
Tử Nghiên vỗ ngực: “Đùa à, nếu bên trong thật sự có bảo bối, ta không nói hai lời, lập tức…”
Tử Nghiên nhìn khóe miệng Tô Lạc nhếch lên, đôi mắt vẫn mỉm cười như cũ, trong nháy mắt nàng bỗng giật mình!
Không đúng! 
Tô Lạc giảo hoạt không thua gì một con cáo, nói không chừng có thể có đồ gì tốt thật, không thể bị con cáo Tô Lạc này lừa gạt!
Vì thế, lời nói đến bên miệng, Tử Nghiên nhanh chóng sửa lại ngay lập tức: “Nếu bên trong thật sự có bảo bối, ta không nói hai lời, nhất định sẽ đem cất đi ngay lập tức!”
Tô Lạc cười ha hả: “Con quỷ hẹp hòi nhà ngươi, may cho ngươi là ngươi nhanh chóng đổi ý. Bằng không bảo bối này nhất định sẽ không tới tay ngươi rồi. Ngươi có biết cục đá này là cái gì không?” 
“Cái gì?” Không phải chỉ là cục đá trắng bóng sao? Nếu so với mấy cục đá xung quanh ở trong núi này cũng chẳng thấy khác biệt gì, căn bản là giống nhau như đúc mà.
“Chúng ta đều bị vẻ ngoài của cục đá này lừa gạt rồi, để ta nói cho ngươi biết, kỳ thật cục đá này bề ngoài nhìn qua chỉ là cục đá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.