Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 866: Hy vọng (7)




Con gì mà bụng tròn vo vậy nè, mà nó còn đang sống sờ sờ nữa.
“Này… là cái gì?” Tử Nghiên nhịn không được vươn ngón tay chọc chọc gò má con vật nhỏ kia.
Tô Lạc nghiêng đầu nghiên cứu nửa ngày, vẫn phải lắc đầu: “Chưa thấy qua.” 
Béo ú, tròn trịa, khoẻ mạnh kháu khỉnh, có chút giống Lam Tinh Linh.
“Nhưng sao nó lại bị phong ấn ở bên trong?” Tử Nghiên cảm thấy thần kỳ cực kỳ.
Sơn động này bị vách đá phong ấn, vật nhỏ này lại bị giấu trong nguyên thạch bị phong ấn. 
Lần này nếu không phải nhờ Tiểu Thần Long đánh bậy đánh bạ, vật nhỏ chắc hẳn là thêm vô số năm nữa cũng chưa bị ai phát hiện.
“Ta tò mò sao nó còn có thể sống sót đến tận bây giờ?” Tô Lạc xoa xoa đầu nó, tò mò trêu đùa Tiểu Tinh Linh trẻ con đang yêu kia.
“Ta tò mò là, rốt cuộc tới khi nào nó mới tỉnh giấc.” Tử Nghiên cực kỳ có hảo cảm đối với sinh vật này. 
Nàng vừa dứt lời, bỗng thấy móng vuốt nhỏ từ đâu vồ tới, vỗ một phát mạnh lên đầu Tiểu Tinh Linh.
Lực đánh rất mạnh.
Tô Lạc và Tử Nghiên nhất thời đờ đẫn, Tiểu Tinh Linh kia đáng yêu như vậy mà lại phải ăn một cái tát. 
Tô Lạc câm nín mà trừng mắt Tiểu Thần Long: “Ngươi đánh nó làm gì?”
Không sai, móng vuốt ban này chính xác là của Tiểu Thần Long.
Tử Nghiên đau lòng không chịu được, vội vàng ôm Tiểu Tinh Linh vào trong lòng, xoa cái đầu tròn vo của nó, còn không quên giáo dục Tiểu Thần Long: “Ngươi mạnh như vậy, không thể tùy tiện đánh người khác được, sẽ có vài người bị ngươi đánh ngủm mất, biết chưa hả?” 
Tiểu Thần Long mở to đôi mắt ngây thơ vô tội của nó, mê mang mà nhìn Tử Nghiên… Nó không hiểu.
Lúc này, đôi tay nhỏ của Tiểu Tinh Linh trong lòng của Tử Nghiên bỗng giật giật.
Ngay sau đó, cặp mắt kia chậm rãi mở. 
“Thì ra là chỉ cần đánh tỉnh là được.” Tô Lạc nhận ra được vấn đề, ngay sau đó xoa xoa đầu Tiểu Thần Long.
Gia hỏa này có truyền thừa ký ức, cho nên rất biết đặc tính của bảo vật.
Nằm ở trong lòng ngực Tử Nghiên, Tiểu Tinh Linh mở to đôi mắt trong sáng ngây thơ mà nhìn nàng. 
Tử Nghiên và nó bốn mắt nhìn nhau.
Tô Lạc tìm kiếm ký ức trong đầu, bỗng nhiên, nàng nàng chợt nhận ra: “Nó không phải là nguyên tố tinh linh đó chứ?”
“Nguyên tố tinh linh?” Mặt Tử Nghiên đầy kinh ngạc. 
“Rất có khả năng.” Tô Lạc dí sát mặt vào nó cẩn thận quan sát: “Nghe nói nguyên tố tinh linh có thể cung cấp cho chủ nhân linh khí cuồn cuộn không ngừng.”
Đối với rất nhiều người mà nói, luôn cần phải ăn Linh Nguyên Đan để bổ sung linh lực, nhưng mà nếu cường giả có được nguyên tố tinh linh, hoàn toàn không cần ăn Linh Nguyên đan, nguyên tố tinh linh sẽ không ngừng cung cấp linh lực cho người chủ.
“Chuyện này thật quá hạnh phúc.” Mọi người đều biết, Linh Nguyên Đan cao cấp giá cao tới mức nào. 
Nếu về sau không cần Linh Nguyên Đan cũng có thể bổ sung linh lực… Sắc mặt Tử Nghiên tức khắc toả sáng thần thái kích động!
Tô Lạc cũng vì nàng ta mà cao hứng.
Trên người nàng có biết bao nhiêu Linh Nguyên Đan dùng không biết khi nào mới cạn, cho nên nguyên tố tinh linh này đối với nàng có chút không cần thiết lắm, nhưng đối với Tử Nghiên vốn không hề biết luyện dược này, đây chính là bảo vật hiếm có khó tìm. 
Nguyên tố tinh linh dụi dụi cái đầu tròn vo, đôi mắt to ngây ngô chớp chớp, ngây ngần mà nhìn.
“Ai da, thật tốt quá, sau này…” Tử Nghiên vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà nàng còn chưa dứt lời… 
Nguyên tố tinh linh cúi đầu hung hăng cắn vào ngón tay Tử Nghiên một cái, sau đó thân hình chợt lóe sáng, bay nhanh vào không trung.
Đừng nhìn thân hình nhỏ của nó tròn vo cồng kềnh mà hiểu nhầm, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, như ánh sáng lóe lên vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.