Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 872: Yên hà tiên tử (4)




Nhưng lúc này, hai mắt Tô Lạc lại nhắm nghiền, không có bất cứ dấu hiện nào là sẽ tỉnh lại.
Nếu nàng mở mắt, thì chắc chắn có thể nhận ra người trước mặt kia.
Không biết qua bao lâu. 
Tô Lạc tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu.
Nàng mở mắt, nhìn quanh bốn phía.
Chỗ nang đang ở là một địa lao ẩm ướt. 
Xung quanh mọc đầy rêu xanh biếc, vừa chạm vào đã cảm thấy trợn trượt dính dính, khiến người khác ghê tởm.
Trong phòng đá bốc lên mùi hôi thối nồng đậm, rất khó chịu.
Tô Lạc chậm rãi ngồi dậy. Lúc này, nàng mới phát hiện cả người đều đau nhức, giống như trong lúc nàng ngất đi, có ai đó đã hung hăng đánh nàng. 
Tô Lạc kéo ống tay áo lên, thì nàng thật sự nhìn thấy rất nhiều vết bầm tím, nổi bật trên làn da trắng nõn của mình.
Hóa ra không phải nàng nằm mơ, mà nàng thật sự bị đánh!
Tô Lạc ôm lấy trán, chậm rãi nhớ lại. 
Ký ức cuối cùng trước khi nàng hôn mê, là hình ảnh phát cuồng của Yên Hà tiên tử. Thậm chí, nàng còn nhớ rõ ràng là bà ta đánh ngất nàng nữa.
Sau đó, nàng lập tức hôn mê, không còn biết gì khác.
Chẳng lẽ lão vu bà kia nhỏ nhen đến vậy sao? Lợi dụng nàng đang hôn mê mà bà ta đánh đập nàng? 
Tô Lạc cảm thấy bà ta không phải người như vậy.
Trong khi nàng còn đang nghi ngờ, thì bên tai truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.
Đôi mắt Tô Lạc híp lại, cảnh giác mà nhìn về hướng phát ra âm thanh. 
Đó là một cầu thang xoắn.
Đầu tiên, nàng nhìn thấy một đôi ủng bằng da dê màu trắng xuất hiện.
Sau đó là tà váy trắng tinh như tuyết. 
Tiếp theo là mảnh ngọc bội màu xanh biếc rất đẹp.
Dáng người hấp dẫn lả lướt.
Cuối cùng là gương mặt Tô Lạc rất quen thuộc. 
Lý Dao Dao? Đôi mắt Tô Lạc nheo lại, trong lòng thầm than mình đen đủi.
Hiện tại, nàng hoàn toàn hiểu được câu nói, kẻ thù gặp nhau thì sẽ đỏ mắt.
Kẻ đánh nàng bầm tím cả người để trút giận, không phải là lão vu bà kia, mà là đồ đệ của bà ta. 
Dao Trì tiên tử mặc một bộ y phục màu trắng, mỗi bước đi đều như một đóa hoa, thướt tha mà tiến về phía Tô lạc.
Cuối cùng, nàng dừng lại, cách Tô Lạc khoảng một trượng.
Trong địa lao này, có một cái lòng sắt hình vuông, mà Tô Lạc chính xác là đang ở bên trong lồng sắt. 
Còn Dao Trì tiên tử đang thanh thản mà đứng ở ngoài lồng.
Một người mặc y phục đẹp đẽ quý giá, cộng thêm thần thái tự tin, đôi mắt ẩn chứa một nụ cười đắc ý.
Một người mặc y phục lem luốc, dính đầy rêu xanh biếc, tóc tai thì lộn xộn, vừa nhìn đã thấy rất chật vật. 
So sánh giữa hai người, thì kết quả quá rõ ràng.
“Nhìn thấy ta, ngươi rất ngạc nhiên hả?” Lý Dao cười tủm tỉm mà nhìn người Tô Lạc ở trong lồng sắt, nàng cười đến mi mắt cong cong.
Giờ khắc này, tâm tình Lý Dao Dao tốt chưa từng thấy. 
Cuối cùng, cuối cùng thì cũng đến ngày này, Tô Lạc bị giam giữ, còn nàng thì cao cao tại thượng, nắm giữ sinh mạng nha đầu kia trong tay.
Cảm giác của nàng lúc này, thật sự rất tuyệt.
“Lý Dao Dao, ngươi thật ấu trĩ!” Tô Lạc vẫn để bụng mấy vết bầm trên người nàng. 
Trước khi hôn mê, Tô Lạc nhớ rất rõ, trên người nàng không hề có mấy vết thương như vậy. Mà người đánh ngất là Yên Hà tiên tử, thì bà ta lại không thèm dùng mấy thủ đoạn tiểu nhân này để trả thù nàng.
Ngoại trừ Lý Dao Dao, kẻ có thể âm thầm hạ độc, lòng dạ lại hẹp hòi, thì còn có thể là ai chứ?
Sau khi Tô Lạc tỉnh lại, nhìn thấy trên váy áo mình có dấu giày, nàng lập tức suy xét cẩn thận. 
Lý Dao Dao nhìn từ trên cao xuống, liếc xéo Tô Lạc một cái, rồi cười lạnh: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Hiện tại, ngươi là tù nhân, thì có tư cách gì mà trách cứ người khác hả? Tô Lạc, ngươi quả thật được chiều hư rồi.”
Tô Lạc cũng không chịu lép vế, mặt đầy tươi cười: “Được chiều hư thì sao chứ? Còn tốt hơn một số người không được ai nuông chiều cả.”
Lời nói của hai người mập mờ, nhưng hàm ý trong đó thì hai cũng hiểu rõ. 
Nghe Tô Lạc nói, nét tươi cười trên mặt Lý Dao Dao lập tức tắt mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.