Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 874: Yên hà tiên tử (6)




Dao Trì tiên tử đã từng là người không ai bì kịp, hiện tại lại gục ngã trên mặt đất, ngạt thở đến mức ho khan, thoạt nhìn nàng thấy cực kì chật vật.
“Ở chỗ ta có một câu nói, ta rất muốn tặng cho ngươi. Đó là, không làm sẽ không chết.” Tô Lạc nhìn chằm chằm cánh tay bê bết máu của Lý Dao Dao, nàng lạnh lùng cười.
Không làm sẽ không chết. Nếu Lý Dao Dao không lừa nàng, nói rằng, Tử Nghiên đã chết, thì nàng cũng sẽ không muốn giết Lý Dao Dao. 
Lý Dao Dao hung ác trừng Tô Lạc, nhưng nàng lại phát hiện, nàng hoàn toàn không phản bác được.
“Ngươi hiện tại có thể nói sao?” Tô Lạc lạnh băng mà cười.
Lý Dao Dao ngước mắt, hai mắt tràn đầy hận ý mà gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. 
“Sao vậy, không nói được hả?” Khóe miệng Tô Lạc vẽ lên một nụ cười lạnh: “Chẳng phải là ngươi gạt ta để tự chuốc khổ sao?”
Lý Dao Dao nghe thấy câu này của Tô Lạc, đôi mắt trở nên mờ mịt. Nếu nàng đứng cách xa lồng giam, thì Tô Lạc sao có thể làm như vậy chứ? Hừ hừ, Tô Lạc chỉ đang phô trương thanh thế thôi.
Lý Dao Dao chậm rãi bò dậy, ánh mắt trào phúng nhìn Tô Lạc như đang nhìn kẻ ngu ngốc: “Bây giờ, ngươi bị giam trong lồng sắt, còn ta lại ở ngoài lồng, ngươi có thể làm khó dễ ta được sao? Tô Lạc, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ việc lại đây.” 
Vừa rồi, chỉ là nàng không cẩn thận đứng gần lồng sắt, vậy nên mới để cho tiện nhân Tô Lạc có cơ hội. Sao nàng lại phạm sai lầm như vậy hai lần được chứ?
Cho nên, Lý Dao Dao một bên nói, một bên lui ra xa. Nàng lui đến một khoảng cách mà nàng cho là an toàn.
“Lý Dao Dao, ngươi hình như rất sợ ta.” Tô Lạc trào phúng mà cười nàng. 
“Ha ha ha, thật là nực cười. Ta mà lại sợ ngươi sao?” Lý Dao Dao ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Không sợ ta, vậy thì ngươi lùi xa như vậy để làm gì?” Tô Lạc cười lanh, liếc xéo nàng: “Còn nữa, ngươi nói chuyện không thèm suy nghĩ gì cả sao?”
“Chẳng cần phải suy nghĩ gì hết, thì ngươi có thể làm gì hả?” Lý Dao Dao lạnh lùng, âm hiểm nhìn nàng mà cười trào phúng: “Có bản lĩnh thì ngươi đến bắt ta đi.” 
Lý Dao Dao mỉa mai mà cười.
Lồng sắt kia cũng không phải là dùng nguyên liệu bình thường làm ra, Tô Lạc muốn phá lồng, thì tuyệt đối không thể được.
Tô Lạc miệt thị mà liếc nàng một cái. 
Cẩn thận suy nghĩ cũng không có gì lạ. Hang động thạch ốc ma quỷ mà nàng còn qua được, thì huống chi là cái lồng sắt này?
Phải nhớ rằng, Tô Lạc nắm giữ một con át chủ bài rất lớn.
Chỉ là… đối phó với Lý Dao Dao cùng không cần dùng quá nhiều sức. 
Ống tay áo của Tô Lạc động đậy, đột nhiên…
Một dây mây màu xanh lá bỗng nhiên lao thẳng tới mặt Lý Dao Dao mà đánh tới tấp.
Tốc độ của dây mây rất nhanh. 
Lý Dao Dao nhìn dây mây màu xanh lá, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.
Chỉ là một dây mây nho nhỏ, lại có thể ức hiếp nàng sao? Nằm mơ!
Lý Dao Dao cũng không thèm tránh né gì, cứ thẳng tắp mà đứng. Cùng lúc đó… 
Từ trong ống tay áo nàng cũng bay ra một dây mây, lao vùn vụt về hướng dây mây của Tô Lạc.
Xem ra, nàng đánh cận chiến không bằng Tô Lạc, nhưng tu vi của nàng là hệ mộc, cấp sáu, nên chắc chắn không thể thua Tô Lạc được.
Cho nên, đáy mắt nàng hiện lên một nụ cười lạnh trào phúng. Nàng chờ xem Tô Lạc chật vật thế nào. 
Nhưng mà, nụ cười của nàng rất nhanh đã vụt tắt.
Dây mây của nàng còn chưa bay được bao xa, thì đã bị dây mây của Tô Lạc hung hăng chặn đường mà đánh.
“Rầm.” Một tiếng vang thật lớn, dây mây của Lý Dao Dao nháy mắt đã bị đập thành tro bụi. 
Một lớp bột màu xanh biếc trải đầy mặt đất.
Đôi mắt Lý Dao Dao lập tức đơ ra, nàng không tin nổi mà trợn mắt nhìn dây mây đang hùng hổ lao đến trước mặt.
Nàng muốn ngăn cản nó, nhưng hiện tại mới ngăn cản thì cũng không còn kịp nữa. 
Không hổ danh là Biến Dị Tương Tư Thụ, thực lực đúng là khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.