Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 875: Yên hà tiên tử (7)




Chỉ thấy dây mây Tương Tư Thụ loạt xoạt, quấn vài vòng quanh thân thể mềm mại của Lý Dao Dao, ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng, rồi ngay sau đó siết chặt lại, nhấc bổng lên.
Vì thế, Dao Trì tiên tử vụt lên không trung, lập tức giống con diều lơ lửng. Cả ngươi nàng bị kéo đập vào trong lồng sắt.
Lý Dao Dao vẫn còn kịp suy nghĩ. 
Lúc nàng bị trói rồi lôi đi, nàng đã ôm lấy đầu, nên khi bị đập vào lồng sắt, đầu nàng mới không bị vỡ vụn.
“Tô Lạc, ngươi làm cái gì vậy?” Lý Dao Dao tức giận mà hét to.
Còn nhớ lúc trước ở trong hang động ma quỷ, Tô Lạc còn chưa có linh sủng hệ mộc, Lý Dao Dao rất chắc chắn chuyện này. 
Nếu khí đó nàng có linh sủng hệ mộc, thì nàng cũng không bị mình hành hạ thành chật vật như vậy.
Nhưng mà chưa được bao lâu, nàng lại có linh sủng hệ mộc lợi hại như vậy.
Chuyện này quả thực quá, quá khó tin! 
Tô Lạc điềm đạm cười: “Lý Dao Dao, ngươi muốn đối phó ta sao? Vậy thì đối phó với linh sủng của ta trước đi rồi tính tiếp.”
Nhưng mà, linh sủng của Tô Lạc không chỉ có mỗi Biến Dị Tương Tư Thụ đâu, còn có Tiểu Thần Long nữa, con át chủ bài này vẫn chưa xuất hiện mà.
Cho nên, bất cứ khi nào đối mặt với Tô Lạc, thì Lý Dao Dao chỉ có thể bị bắt nạt thôi. 
“Tô Lạc, ta sẽ giết ngươi!”
Giờ phút này, dây mây kia treo Lý Dao Dao trong không trung, rồi dùng một nhánh dây mây khác đánh vào mông Lý Dao Dao. Nhìn cực kì buồn cười.
Lý Dao Dao chưa từng cảm thấy mất mặt như thế này, cho nên nàng gào rống về phía Tô Lạc. 
“Muốn giết ta? Vậy thì tới đây giết đi.” Tô Lạc cười hì hì mà nói với Lý Dao Dao.
Nàng nói những lời này, là bắt chước theo lời Lý Dao Dao nói lúc nãy.
Lý Dao Dao bị Tô Lạc chọc tức đến nỗi thiếu chút nữa là phun máu. Nàng rống lên: “Chẳng qua là ngươi may mắn có linh sủng tốt thôi, so sánh về bản lĩnh chân chính, so sánh về chiến đấu trực diện, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta.” 
Lý Dao Dao dùng phép khích tướng.
Đáng tiếc, chiêu này có thể dùng với người khác, nhưng nó lại hoàn toàn không tác dụng gì với Tô Lạc.
Tô Lạc lạnh nhạt cười: “Chiến đấu trực diện? Lý Dao Dao, ngươi nghĩ ta ngốc sao? Ta có linh sủng, tại sao ta không dùng chúng, mà phải tự mình lao tới đánh nhau với ngươi? Ngươi ngu ngốc thì cũng đừng nghĩ ta ngốc giống như ngươi.” 
“Ngươi!” Lý Dao Dao tức muốn hộc máu.
“Ngươi cái gì mà ngươi. Trước hết, cứ đánh thắng Biến Dị Tương Tư Thụ của ta đi rồi nói tiếp. Kêu la cái gì?” Tô Lạc tức giận mà trừng mắt liếc nàng một cái.
“Tô Lạc!” Lý Dao Dao giận điên cả người. 
Tô Lạc lại chỉ điềm đạm mà cười: “Lý Dao Dao, chỉ dựa vào mình ngươi mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt ta sao?”
Tương Tư Thụ đã lâu không có cơ hội thể hiện sức mạnh, nên hiện tại, nó vô cùng nhiệt tình trút giận dùm chủ nhân.
Nó hoàn toàn không cần Tô Lạc điều khiển, mà tự bản thân làm tất cả. 
Nó tung ra một đám dây mây xanh biếc, rồi cùng Lý Dao Dao chơi tung hứng trong không trung.
Lúc thì ném nàng sang phía đông, lúc lại ném sang phía tây. Nháy mắt thấy nàng đâm vào tường, chớp mắt lại thấy nàng dính trên lồng sắt. Tương Tư Thụ đắc ý mà chơi đùa với nàng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tô Lạc lau mồ hôi một chút. 
“Tô Lạc, ngươi mau thả ta xuống! Thả ta xuống đi mà!” Lý Dao Dao vốn dĩ lạnh lùng cao ngạo, những lúc này, nàng lại xuống nước năn nỉ Tô Lạc.
“Ngươi nói thật lòng chứ?” Hai tay Tô Lạc khoanh trước ngực, chậm chạp mà liếc nàng một cái.
Lúc này, bị giam bên trong lồng sắt, mặc dù quần áo Tô Lạc dơ bẩn nhưng lại bừa bãi tiêu sái, rất bình tĩnh mà chiếm thế thượng phong… 
Còn Lý Dao Dao mặc quần áo hoa mỹ tinh xảo, lại bị hành hạ đến mệt mỏi, mà phải chật vật ứng phó…
Tình hình hiện tại hoàn toàn trái ngược với vừa rồi…
“A! Mau thả ta xuống! Mau thả ta xuống đi mà!” Lại một tiếng phịch vang lên, Lý Dao Dao bị hung hăng ném vào vách tường. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.