Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 879: Yên hà tiên tử (11)




Yên Hà tiên tử ưu nhã, thong thả mà ngồi xuống, vẻ mặt bà ta nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Tô Lạc lại vô cùng phức tạp.
Nghe thấy Tô Lạc hỏi, bà ta cũng không dấu giếm nữa.
“Loại thuốc này, có thể khôi phục dung mạo thực sự của ngươi.” Khi Yên Hà tiên tử nói những lời này, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Lạc không chớp, bà ta sợ sẽ bỏ qua chút biểu hiện chợt lóe nào đó trên mặt nàng. 
Nhưng lại khiến bà ta thất vọng rồi, trên mặt Tô Lạc, ngoại trừ vẻ kinh ngạc, thì không có gì khác.
Hơn nữa, vẻ kinh ngạc kia cũng không giống như là giả bộ.
“Dung mạo thực sự? Chẳng lẽ khuôn mặt hiện tại này không phải là dung mạo sẵn có sao?” Trong lòng Tô Lạc vô cùng ngạc nhiên. 
Ánh mắt Yên Hà tiên tử lạnh lùng, theo bản năng mà liếc Lý Dao Dao một cái.
Nếu không phải vì Lý Dao Dao không ngừng châm chọt bên tai bà ta, nàng nói Dung Vân ngày đó sắp xếp biến nàng thành chim mồi, để âm thầm bảo vệ Tô Lạc, cuối cùng còn thu nhận Tô Lạc làm đồ đệ.
Lý Dao Dao nói, mười sáu năm trước, Tô Lạc bị người khác tráo đổi, nuôi nấng ở Tô phủ, nên không ai biết lai lịch của nàng. 
Mà vừa khéo, mười sáu năm trước, nữ nhân kia quả thật có sinh một bé gái, nhưng bé gái đó chết rất thảm. Sau đó, Dung Vân đã tự mình đi chôn cất.
Qua nhiều lần châm chọt của Lý Dao Dao, Yên Hà tiên tử dần dần cũng tin nàng.
Cho nên, bà ta bị lòng ghen ghét che mắt, trực tiếp đi bắt Tô Lạc. 
Lý Dao Dao lạnh lùng cười: “Tô Lạc, ngươi là người rất có địa vị, khuôn mặt này chẳng phải làm mất đi địa vị của ngươi sao? Cho nên, ngươi nên lộ ra dung mạo thực sự đi.”
Tô Lạc không cãi với nàng, mà quay đầu nhìn về phía Yên Hà tiên tử: “Tiền bối, nếu có người muốn khiêu khích, cố tình lừa gạt ngươi để đạt được mục đích, lấy việc công trả thù tư thì sao?”
Tô Lạc nhìn chằm chằm bà ta, nói tiếp: “Tiền bối là người thông minh. Nếu ngươi hủy hoại khuôn mặt của ta, là công khai đối đầu với sư phụ rồi, ngươi có thể tưởng tượng rõ kết cục không?” 
Đối đầu Dung Vân đại sư, vẻ mặt Yên Hà tiên tử hơi hơi cảnh giác, trong sóng mắt hiện lên tia mê mang.
Lý Dao Dao cảm giác không tốt, vì thế, nàng nhanh chóng thêm mắm thêm muối: “Sư phụ, Tô Lạc căn bản là người mà ngài muốn tìm. Ngày đó, Dung Vân đại sư vì muốn bảo vệ nàng, nên mới đẩy đệ tử về tay của sư phụ. Chẳng lẽ cảnh tượng xảy ra ngày ấy, ngài đã quên rồi sao? Ngài muốn dùng ta đổi lấy Tô Lạc, nhưng Dung Vân đại sư có bằng lòng hay không?”
Yên Hà tiên tử lập tức nhớ tới chuyện ngày đó. 
Lúc đó, nàng quả thật thuận miệng đưa ra kiến nghị này, nhưng mà… Dung Vân bảo bà ta đừng náo loạn nữa.
Tay Yên Hà tiên tử siết chặt thành nắm đấm.
Bởi vì câu nói kia của ông ta, khiến bà ta nhớ tới tình cảm ngày xưa, trong lòng mềm nhũn nên không ngang ngược nữa. Hiện giờ nghĩ kĩ lại… dựa vào ấn tượng của ông ta đối với mình, thì sao có thể dịu dàng như vậy? 
Nghĩ như vậy, đôi mắt như lợi kiếm của Yên Hà tiên tử phóng ra tia lạnh lẽo, nháy mắt chĩa thẳng vào Tô Lạc.
Đôi mắt kia, sắc bến như băng nhận, dữ tợn mà khủng bố.
“Trét! Lập tức trét cho ta!” Yên Hà tiên tử tức giận rít gào. 
Nàng rất muốn biết, khuôn mặt nha đầu này có phải đã bị thuật dị dung thay đổi hay không?
Tô Lạc nhìn thấy Yên Hà tiên tử nổi điên, nàng biết trong lòng bà ta đã có quyết định, mình có nhiều lời cũng vô ích.
Nghĩ như vậy, ánh mắt thâm sâu của nàng nhìn về phía Lý Dao Dao, thở dài: “Ngươi đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào, đã tống cổ ngươi đến chỗ này, vậy mà ngươi còn không chịu bỏ cuộc.” 
Lý Dao Dao lạnh lùng cười, hạ giọng, tiến lại gần Tô Lạc: “Ngươi càng tổn thương ta bao nhiêu, ta sẽ từng chút từng chút một, đòi lại toàn bộ. Hiện tại ta mới chỉ lấy phần lời thôi.”
“Nếu như ta thật sự xảy ra chuyện, thì Nam Cung cũng sẽ không thèm ngươi.” Khóe miệng Tô Lạc hiện lên một nụ cười lạnh.
Thật ra, trong lòng nàng cũng không phải không có nghi ngờ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.