Bên trong có khói mê rất hữu dụng.
Nhớ lại trước đây nàng cũng dùng ống khói mê này để tiêu diệt Tô Vãn.
Hiện giờ, Tô Lạc lại dùng khói mê này với Lý Dao Dao mà nàng rất ghét.
Ly Dao Dao đang nằm ngửa mặt trên chiếc ghế bành làm từ gỗ tử đàn, ngủ rất ngon.
Thăm dò vài lần, thấy nàng ta không có phản ứng gì, Tô Lạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Người canh giữ đã được giải quyết, hiện tại quan trọng nhất chính là đi ra khỏi lồng sắt.
Trước đó, Yên Hà Tiên tử chỉ cần hất tay lên là cơ quan đã được mở ra, phất tay cái nữa thì cơ quan được đóng lại. Năng lực quả thật rất giỏi.
Có điều, nếu như bà ta đã dám đứng trước mặt người khác hành động như vậy, thì chứng tỏ bà ta rất tự tin với hệ thống báo động ở đây.
Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười nhạt.
Cái gọi là trốn chạy, bước đầu tiên mà hầu hết mọi người nghĩ tới chính là tìm mọi cách để mở cửa nhà lao.
Thế nhưng, những cánh cửa nhà lao này hiện tại đối với Tô Lạc mà nói thì hoàn toàn không có bất cứ trở ngại nào.
Chỉ thấy Tô Lạc dùng Không Gian Hư Vô trùm lên người mình.
Sau đó, cơ thể của nàng từng bước từng bước, chậm rãi đi tới cái cột sắt.
Chỉ thấy cơ thể nàng trong nháy mắt trở nên trong suốt, xuyên qua chiếc lồng, rất nhanh, bóng dáng của nàng đã xuất hiện ở phía bên ngoài lồng sắt.
Mà trong toàn bộ cung điện, ngoại trừ Tô Lạc ra, không có bất cứ ai biết.
Tô Lạc rón rén đi ra ngoài.
Lúc đi qua Lý Dao Dao, nàng rút con dao găm phát ra một tiếng “vèo”.
Giữa Lý Dao Dao và nàng có mối thù rất sâu đậm, không phải ngươi chết thì ta chết, đời này không thể nào hòa hảo được.
Con dao găm lạnh lẽo kề lên phần cổ trắng mềm tinh tế của Lý Dao Dao, Tô Lạc bắt đầu suy nghĩ trong đầu.
Rốt cuộc có nên giết Lý Dao Dao hay không?
Nếu như giết nàng ta, thì sẽ xong hết mọi chuyện, chỉ là vói lần đào tẩu này của mình, hung thủ đã được khẳng định mình rồi.
Nếu như không giết nàng ta, lẽ nào lại muốn trơ mắt nhìn nàng ta diễu võ dương oai sao?
Cho nên lập tức, Tô Lạc trở nên có chút xoắn xuýt.
Đúng lúc này, trong đầu Tô Lạc vang lên tiếng gọi của Tiểu Thần Long.
Tròng mắt của Tô Lạc hơi híp lại, nhanh chóng thu con dao găm lại, nàng nghiến răng hừ lạnh nói: “Thôi vậy, lần này tha cho ngươi một mạng, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Lý Dao Dao thực sự có địa vị cao, nếu như có thể, Tô Lạc sẽ lựa chọn cách ám sát, thích sát, chứ không để lại chứng cứ mình là hung thủ được.
Huống chi, Tô Lạc vẫn muốn đứng trên sân tỷ võ, ở trước mặt tất cả mọi người, đường đường chính chính đánh bại Lý Dao Dao.
Một sống bàn tay đánh xuống, Lý Dao Dao lại rơi vào trong giấc ngủ.
Tô Lạc rón rén bước lên bậc thang.
Phía trên bậc thang có một cửa đá.
Cửa đá không hề khóa, Tô Lạc chỉ cần đẩy một phát là ra.
Bây giờ, bước đầu tiên của Tô Lạc là tìm Tiểu Thần Long.
Vừa rồi Tiểu Thần Long đã nhắn cho nàng, nói với nàng rằng lúc này Yên Hà tiên tử đang ngồi khoanh chân tu luyện.
Lúc này tiến vào đưa nó đi, là thời cơ thích hợp nhất.
Thời cơ trôi qua rất nhanh, nếu bỏ qua thì lần sau sẽ khó rồi.
Cho nên, Tô Lạc tập trung suy nghĩ mà nín thở, hai tay nhẹ nhàng mở cửa đá ra.
Bên ngoài cửa đá là một hành lang dài dằng dặc.
Đi về phía trước, lui về phía sau đều là hành lang chạy dài giống nhau, dài đến nỗi không nhìn thấy điểm cuối.
Có điều, bởi vì Tô Lạc và Tiểu Thần Long đã ký khế ước bình đẳng. Cho nên lúc này trong đầu Tô Lạc liền hiện ra một tấm bản đồ, còn Tiểu Thần Long chính là điểm đen nhỏ không ngừng nhấp nháy trên bản đồ.
Tô Lạc vốn tưởng rằng cung điện được xây dưới nước vốn không ra làm sao, nhưng khi nàng thực sự đi vào bên trong, mới phát hiện ra bên trong xa hoa, lộng lẫy đến nhường nào.
Dựa theo thông tin phản hồi của Tiểu Thần Long, tẩm cung của Yên Hà tiên tử nằm ở trung tâm của cung điện.
Lúc này, đêm khuya lại vắng người.