Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 886: Nước Ấm Nấu Tô Lạc (2)




Rất nhanh, thân hình Tô Lạc như một con báo uyển chuyển, bước đi về phía tẩm cung của bà phù thủy già.
Cửa của tẩm cung không có bất cứ tay nắm cửa nào.
Cánh cửa được khép hờ, đẩy một cái là vào được.
Lúc này, Tô Lạc đang mặc quần áo của thị nữ kia. Thân hình của nàng gần giống với thị nữ kia, nhìn bóng lưng thì thấy, hai ngươi chênh lệch không nhiều.
Tô Lạc bê cái khay trong tay, bước chân nhẹ nhàng tiến vào.
Quả nhiên, như Tiểu Thần Long nói, bà phù thủy già đã kết thúc tu luyện, lúc này đang nằm trên giường êm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên cạnh bà ta là một chiếc bàn con đặt bộ đồ trà.
Tô lạc bê khay, đóng giả là thị nữ kia.
Bởi vì lúc trước Tô Lạc đã để ý rất kĩ đến bước đi của thị nữ kia, cho nên hiện tại nàng bắt chước theo một cách dễ dàng.
Tô Lạc bê cái khay bước vào. Nàng “đưa mắt nhìn bốn đường, đưa tai nghe tám phương”, rất nhanh đã nhìn thấy Tiểu Thần Long bị treo ở giữa đại sảnh như một cái lồng chim.
Tiểu Thần Long nhìn thấy chủ nhân, kích động hưng phấn đi vòng tròn trong quang cầu tròn trịa. Hơn nữa lại còn kích động đập vào quang cầu.
Động tác này của nó suýt nữa làm Tô Lạc hết hồn.
Hiện giờ bà phù thủy già đang ở cách nàng ba trượng, chỉ cần ba ta mở mắt ra, là có thể phát hiện ra nàng...
Nhưng thật may là, bà phù thủy già chỉ hơi chau mày, chứ không mở mắt ra.
Bà ta nghe thấy tiếng thị nữ đi vào, chỉ nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng: “Bỏ đồ xuống! Còn nữa, xách bé con khó chịu này ra ngoài!”
Tô Lạc nghe thấy vậy, trong lòng liền mừng rỡ.
Mới vừa rồi nàng còn đang băn khoăn, làm thế nào mà xách được Tiểu Thần Long đi ra một cách thần không biết, quỷ không hay. Bây giờ, bà phù thủy này lại dặn dò kẻ dưới như vậy, quả đúng là đang buồn ngủ lại có người đưa gối tới. Thật sự quá tốt rồi!
Tô Lạc đặt cái khay gỗ đỏ cùng chén canh làm đẹp kia xuống.
Lúc này, bà phù thủy già chỉ cách nàng một nửa cánh tay.
Muốn hỏi Tô Lạc lúc này trong lòng có căng thẳng không?
Căng thẳng đương nhiên là có, nhưng trong sự căng thẳng này lại có một chút hưng phấn.
Cảm giác như đang đi lại giữa ranh giới của sự sống và cái chết vậy.
Tô Lạc khẽ hít một hơi, nắm chặt tay lại. Đúng lúc nàng định xách Tiểu Thần Long xuống, Yên Hà Tiên tử đột nhiên mở mắt ra.
Tim Tô Lạc lập tức đập thình thịch, hô hấp ngừng lại.
Nàng theo bản năng xoay người, bóng lưng đối diện với Yên Hà Tiên tử, giả vờ mình đang bận rộn.
Thế nhưng Tô Lạc có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh truyền ra từ trong lồng ngực mình.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch!”
Tiếng tim đập dữ dội mà trong trẻo, giống với sự căng thẳng lúc này của Tô Lạc.
May mà, Yên Hà Tiên tử chỉ hơi mở mắt, sau đó lại nhắm lại.
Bà ta vô cùng tin tưởng cái lồng sắt của mình.
Cho dù có là cường giả cấp chín, muốn thoát ra khỏi lồng sắt của bà ta cũng là quá sức, huống chi là một cấp năm nhỏ nhoi như Tô Lạc.
Cho nên, bà ta căn bản không thể ngờ tới việc Tô Lạc có thể thoát ra khỏi lồng sắt, hơn nữa còn to gan lớn mật dám chạy đến bên cạnh mình.
Huống hồ gì, lúc này Tô Lạc đã dùng Không Gian Hư Vô bao phủ lấy mình, mùi thuốc trên khuôn mặt nàng đã bị ngăn cách rồi.
Nếu không thì, cho dù có giả mạo thị nữ kia như thế nào, chỉ cần ngửi thấy mùi này, nàng chắc chắn sẽ bị nhận ra.
Tô Lạc thấy Yên Hà Tiên tử lại nhắm mắt lại chìm vào trong giấc ngủ. Cơ thể căng thẳng của nàng lúc này mới hơi giãn ra.
Tô Lạc đứng im tại chỗ, lại quan sát Yên Hà Tiên tử thêm một lúc, thấy bà ta quả thật không mở mắt ra nữa, lúc này nàng mới thở phào một cái, bước chân nhẹ nhàng tiến về chỗ Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long thấy Tô Lạc tới, hai bàn tay nhỏ bám vào mặt quang cầu, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng đầy ắp sự kích động và nước mắt.
Cảnh tượng này, khiến cho Tô Lạc có cảm giác như mình đang đi thăm tù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.