Rất nhanh sau đó, nhiệt độ bên trong nồi thuốc lại dần tăng cao, hơn nữa càng ngày càng cao hơn, càng ngày càng lớn hơn.
Lúc này, trong lòng Tô Lạc vô cùng lo lắng.
Trong tay nàng có viên đá có thể tránh lửa, nhưng, lại bắn khoăn về khuôn mặt mà không thể nào cầm ra.
Nước thuốc đen như mực đang nổi lên những bọn nước rất to, không ngừng sôi sùng sục, cuồn cuộc lên.
Những giọt mồ hôi trên trán nàng từng giọt từng giọt lăn xuống.
Cả khuôn mặt giống như vừa nhúng nước.
Từng giọt mồ hôi rơi đầy xuống.
Cho dù ý thức có dần trở nên mơ hồ, nhưng Tô Lạc vẫn cắn răng chịu đựng, ép bản thân phải trụ vững.
Đúng vào lúc này, Tô Lạc đột nhiên cảm thấy có một sự biến hóa dị thường.
Một luồng khí ấm từ đan điền dần dần đi lên.
Sau đó giống như những sợi nhỏ di chuyển khắp kinh lạc cơ thể.
Tô Lạc đột nhiên lặng người, sau đó liền cảm thấy vui mừng khôn siết.
Nếu như nàng đoán không sai, thì đây là tiết tấu tăng cấp!
Trước đó khi tăng lên cấp năm lúc ở trong rừng rậm, nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ, bây giờ cuối cùng cũng có thể tăng cấp được rồi sao?
Mặt mày Tô Lạc trở nên hưng phấn.
Lát sau, hai nắm nàng nhắm chặt, loại bỏ tất cả các tạp niệm trong đầu, miệng lẩm nhẩm khẩu quyết sư phụ dạy, nhanh chóng vào trạng thái tu luyện quên mình.
Nước thuốc đen xì xung quanh sôi sùng sục bốc khói.
Cảm giác cháy rất không ngừng kích thích vào từng tế bào thần kinh của nàng.
Nhưng lúc này Tô Lạc đã hoàn toàn chìm đắm trong hưng phấn, mọi nỗi đau về mặt thể xác dường như đều quên hết.
Hơn nữa, muốn tiến vào giới nào có dễ dàng?
Đột nhiên, sắc mặt Tô Lạc hiện rõ lên nỗi đau.
Là luồng khí đang từ từ lan tỏa khắp bên trong cơ thể nàng, đột nhiên giống như gặp phải nước lũ cuồn cuộn trào lên, cả người oằn lên.
Xương cốt tứ chi của Tô Lạc không ngừng co giật.
Tay chân cứng như đá.
Thân nhiệt nàng không ngừng giảm xuống, còn nhiệt độ trong nồi lại không ngừng tăng lên.
Vừa nóng vừa lạnh, nhiệt độ cơ thể không giữ được ở mức cân bằng, đây chính là đoạn mở đầu của việc tẩu hỏa nhập ma.
Lúc này Tô Lạc chỉ cẩn thấy đầu óc mình đang xoay vòng vòng, đầu đau như muốn nổ tung.
Nàng biết, nếu như tình hình vẫn cứ tiếp tục như này, thì nàng rất có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nàng không cần biến thành một người điên điên dại dại như vậy!
Tô Lạc cắt chặt răng, không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải kiên trì!
Kiên trì!
Cơ hội chỉ có một lần!
Càng huống hồ nếu như không qua được, cuối cùng bản thân nói không chắc sẽ bị thiêu chết trong này.
Tô Lạc cau mày, dùng linh lực của nàng xoa dịu luồng khí như kim châm vào xương cốt tứ chi.
Chỉ là, từ thân thể vô cùng đau nhức và sắc mặt đau khổ của nàng có thể nhìn ra là không có tác dụng.
Làm thế nào đây?
Tiểu Thần Long trong không gian cảm nhận được sự đau khổ của Tô Lạc, hai chi trước của nó lo lắng tới mức nắm chặt thành hai cú đấm nhỏ!
Đôi mắt long lánh sáng như pha lê thường ngày lúc này lại đang đỏ ngầu lên.
Nó muốn tới giúp Tô Lạc, nhưng...
Nhưng bây giờ nó đang bị nhốt trong quang cầu, làm thế nào cũng không chui ra được.
Tiểu Thần Long không ngừng đâm đầu vào thành của quang cầu, nhưng thành của quang cầu này dường như làm bằng cao su có tính đàn hồi rất mạnh, nó có cố gắng thế nào cũng không được.
“Ô ô ô!” Tiểu Thần Long vô cùng tức giận.
“Ồn chết đi được!” Một giọng nói từ trong viên đá vang lên.
Lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Thần Long.
Vừa ngẩng đầu.
Cừu nhân tướng kiến phân ngoại nhãn minh. (1)
Nhưng bây giờ không phải là lúc để gây chiến.
Chỉ nhìn thấy Tiều Thiên Thiên lười nhác liếc nhìn Tiểu Thần Long một cái, rồi lãnh đạm nói một câu: “Ngẩng người ra đầy làm gì, nhanh đến tới chỗ ta.”
Tiểu Thần Long lúc này không còn thời gian để ý tới Tiểu Thiên Thiên, vẫn dùng móng vuốt của mình cào cào vào thành quang cầu.
***
(1) Ý nói khi các bên thù địch gặp nhau, họ đặc biệt cảnh giác và nhạy cảm với nhau.