Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 91: Tuyệt Xử Phùng Sinh (4)




Bỗng nhiên!
Trong bóng đêm, có ánh sáng màu bạc xẹt qua, Tô Lạc đã lách mình đến phía sau Thúy Vũ, nửa con dao đã gãy xẹt nhanh qua cổ nàng.
Động tác sạch sẽ nhanh nhẹn, tàn nhẫn khát máu, tuyệt không ướt át bẩn thỉu.
Thúy Vũ không hổ là võ giả cấp hai, nàng ý thức được nguy hiểm đến gần, nghiêng người qua trái, sau đó đâm một kiếm.
Nhưng nàng vẫn chậm một bước.
Ngay khi nàng nghiêng qua bên trái để tránh dao, Tô Lạc sớm đã dự đoán được hành động của nàng, dao đã sớm chờ ở nơi đó, cho nên khi Thúy Vũ nghiêng mình cũng là lúc trúng ngay dao nhọn.
“Phụt!” Một tiếng vang nhỏ, máu tươi như nước suối trào ra.
“A!” Thúy vũ không chết ngay, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Vì con dao này của Tô Lạc chỉ còn một nửa, một nửa còn lại đã bị Tiểu Manh Long cắn mất, cho nên dao không đủ sắc bén, không thể đâm chết nàng bằng một nhát.
Tô Lạc lạnh lùng nhìn Thúy Vũ đang thống khổ lăn lộn, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao muốn đuổi giết ta?”
“Ngươi, phải chết!” Thúy Vũ dữ tợn, thần sắc vặn vẹo, vẫn như cũ quật cường cao ngạo mà nâng cằm.
“Nói cho ta biết chân tướng, ta cho ngươi chết thống khoái, ngươi cảm thấy giao dịch này thế nào?” Tô Lạc ngồi xổm xuống, cười như không cười mà nhìn nàng, thương lượng nói.
Thúy Vũ lại lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác, không để sự uy hiếp của nàng vào mắt.
Giờ phút này ở trong mắt nàng, Tô Lạc vẫn là con kiến như trước, nàng tuyệt đối không thừa nhận Tô Lạc mạnh hơn mình.
“Rất có cốt khí nha!” Tô Lạc rút thanh dao chảy đầy máu tươi ra, tươi cười ấm áp như gió xuân, nhìn không ra một chút tức giận nào: “Ngươi cũng thấy rồi, con dao này của ta rất cùn, không thể giết chất ngươi trong một nhát nha.”
“Hừ.” Thúy Vũ kiên cường hừ.
“Thực tốt, ta thực thưởng thức cốt khí của ngươi, hy vọng ngươi còn có thể tiếp tục.” Trên mặt Tô Lạc là nụ cười giả tạo, nàng cười nhẹ nhàng tự tại, con dao lại không hề nương tay chém đứt ngón tay của Thúy Vũ!
Một ngón tay cứ như thế bị chặt đứt!
“A!” Thúy Vũ đau đến mức nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra, đau muốn chết ngất.
Không đợi Thúy Vũ nói chuyện, ngón tay thứ hai lại bị chặt đứt!
Ngón thứ ba…
“Ta nói! Ta nói!” Đáy mắt Thúy Vũ hiện lên một tia sợ hãi.
Nàng không rõ, ngay cả loại người tập võ như nàng cũng không thể làm chuyện tàn nhẫn này, vì sao Tô Lạc lại thuần thục như vậy? Trên mặt nàng còn mang theo nụ cười dịu dàng.
Như thể thứ nàng chặt mất không phải ngón tay mà là miếng bánh mì vậy.
Người này quả thực là ma quỷ!
“Kỳ thật ngươi không cần sốt ruột, ta còn chưa cắt xong đâu.” Tô Lạc khoa tay múa chân, dường như còn có chút chưa đã thèm.
Thúy Vũ nhịn đau lớn tiếng nói: “Là thiếu cung chủ muốn chúng ta tới giết ngươi! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi có bản lĩnh thì đi tìm thiếu cung chủ báo thù!”
“Nàng vì sao muốn giết ta?” Quả nhiên là Dao Trì tiên tử muốn giết nàng.
Thúy Vũ giống như đang nhìn thằng ngu mà nhìnTô Lạc: “Chẳng lẽ ngươi không rõ sao? Thiếu cung chủ của chúng ta từ nhỏ đã có tình cảm chân thành sâu đậm dành cho Tấn Vương điện hạ! Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm không thể so người khác! Ở trong mắt mọi người, thiếu cung chủ và Tấn Vương điện hạ đều là một đôi bích nhân, mà ngươi, Tấn Vương điện hạ thế nhưng lại hôn ngươi, cho nên, ngươi không thể tha thứ.”
“Chỉ bởi vì hắn hôn ta nên Dao Trì tiên tử muốn giết ta?” Tô Lạc cười lạnh.
Suy đoán của nàng quả nhiên không sai.
“Đúng vậy! Bởi vì Tấn Vương điện hạ chưa bao giờ cho người khác tới gần, có thể tới gần hắn, chỉ có thiếu cung chủ! Hiện tại lại có thêm ngươi, cho nên, ngươi phải chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.