Đồng đội B kia, bổn cô nương nhớ kỹ ngươi!
Tô Lạc buồn bực mà trừng mắt nhìn đồng đội B đầu óc rút gân, kề sát thân cây lùi về phía sau.
Tô Lạc vốn dĩ đã ở phía cuối đội ngũ, khi tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, nàng lại cố ý ngồi ở một chỗ rất khuất, để tiện cho việc tùy thời bỏ trốn của mình.
Lúc này, nghe thấy đội trưởng nói phải kéo khăn che mặt xuống kiểm tra, Tô Lạc bất đắc dĩ, chỉ có thể rón ra rón rén lui về phía sau.
Nhưng mà nàng còn chưa kịp đi xa đã bị phát hiện.
“Số hai mươi, ngươi đi đâu?” Số mười chín đang đứng trước Tô Lạc quay lại không thấy nàng đâu, vừa nhấc mắt, lại phát hiện nàng càng chạy càng xa.
Thanh âm này giống như tảng đá chọi thẳng xuống mặt hồ bằng phẳng, khiến mọi thứ đều sôi trào.
Cái thằng ngu này!
Tô Lạc hận không thể đá nát đầu số mười chín.
Lúc này, nàng đương nhiên không thể cười ha ha nói ta đi lại ngay chứ?
Tô Lạc xoay người, bay vèo chạy nhanh!
Đội trưởng đột nhiên bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, trong lúc nhất thời hưng phấn vô cùng: “Đuổi theo! Mau đuổi theo cho ta!”
Đồng đội B sờ sờ cằm mình… Không chỉ bị hắn nói trúng mà còn nằm ngay trong đội ngũ của hắn. Hắn sao lại may mắn như vậy chứ?
Đồng đội A đã bắt đầu đuổi theo cũng không quên túm đồng đội B: “Thất thần cái gì? Mau đuổi theo! Chủ nhân nói, bắt được có thưởng!”
“Ừ!” Đồng đội B phục hồi tinh thần lại, đi theo đội ngũ truy đuổi Tô Lạc.
Đề nghị này chính là do hắn nói ra, tuy rằng cũng chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết, nhưng hắn cũng bắt được chính xác đó, nếu bắt được người thật thì… Đồng đội B tỏ vẻ rất đắc ý.
Đội ngũ này có hai mươi người, là tinh anh trong số tất cả những đội ngũ.
Trong tay đội trưởng xuất hiện một viên hình cầu, nhưng mà đồng đội B lại bỗng nhiên nói: “Đội trưởng, thỉnh tin tưởng chúng ta, chúng ta có thể!”
Đồng đội B cũng trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta nhất định có thể bắt được nàng, thỉnh đội trưởng cho chúng ta cơ hội!”
Đội ngũ này có hai mươi người, mười tên cấp năm, chín tên cấp sáu, đội trưởng còn là cấp bảy nữa, cứ như vậy còn có thể để phương chạy thoát sao?
Nếu thông báo cho đội ngũ khác biết, công lao có thể sẽ bị người khác đoạt đi mất.
Đội trưởng chần chờ một chút rồi lạnh nhạt nói: “Nếu các ngươi không bắt được, tự dâng đầu mình lên!”
“Dạ, đội trưởng!” Một hàng mười tám người đều mạnh mẽ gật đầu.
Đội trưởng nhìn địa hình bên dưới, âm thầm bố trí, vung tay lên, mười mấy người tức khắc nhập vào trong rừng rậm mênh mang.
Lúc này, Tô Lạc chạy nhanh như gió, tốc độ đã kéo lên tới cực hạn.
Trong rừng cây, chỉ thấy một thân ảnh như điện hiện lên, lưu lại từng đạo tàn ảnh khiến người hoa cả mắt.
Mắt thấy bọn họ không thông báo cho các đội khác biết, mà chỉ có mười chín người đang đuổi giết lại đây, khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh.
Tham công liều lĩnh, đây chính là tối kỵ của binh gia.
Phía trước có một chỗ rẽ, thân ảnh Tô Lạc trong nháy mắt nhảy vào bên trong rừng cây, không chạy về phía trươc nữa.
Lúc này, có mười người đang đi theo Tô Lạc, bao gồm cả vị kia đội trưởng kia.
Đồng đội B cũng ở trong đó, chỉ là hắn chạy chậm nhất.
Tô Lạc khom lưng, trốn ở sau lùm cây.
Bóng đêm thực tối, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Khi đoàn người tiếp tục chạy thẳng về phía trước, Tô Lạc phất ống tay áo, một căn dây leo xanh biếc lặng yên không một tiếng động mà thít chặt cổ của tên đồng đội A kia.
“A!” Đồng đội B phát ra thanh âm rất nhỏ.
Nhưng bởi vì hắn chạy ở cuối đội ngũ, người cách gần hắn nhất cũng xa đến mấy chục mét, cho nên…
Đồng đội B bị thanh đằng kéo về, Tô Lạc nâng dao găm lên, giơ tay chém xuống!