Nhìn tiểu cô nương ra vẻ trưởng thành, Tô Lạc bất giác có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Cuối cùng, nàng nhoẻn miệng cười với tiểu cô nương.
Trước mắt Tô Lạc không phải là ai khác mà chính là tiểu công chúa Ngọc Lâm được Tây Tấn lão hoàng đế sủng ái nhất.
Sau khi tiểu công chúa cứu Tô Lạc, trong lòng nàng có quá nhiều nghi hoặc, cho nên thường xuyên đến đây kiểm tra.
Những lần trước đến, Tô Lạc vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa, quanh người nàng giống như có một vòng bảo vệ thần kỳ, khiến người khác căn bản không thể lại gần nàng. Điều này khiến tiểu công chúa gấp đến độ chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng mà lần này thật khéo, vừa lúc Tô Lạc tỉnh lại.
Tiểu công chúa không bị nụ cười tươi tắn của Tô Lạc mua chuộc.
Nàng khí thế mười phần phất tay, liền có cung nữ tiến lên lau chùi ghế dựa.
Chờ cung nữ lau chùi xong, vị tiểu công chúa xinh đẹp này mới tuỳ ý ngồi xuống.
Tô Lạc bất giác buồn cười. Tiểu cô nương này chắc là lai lịch không nhỏ đâu.
Tiểu công chúa liếc xéo Tô Lạc một cái.
Nếu là người khác, câu đầu tiên khẳng định sẽ tò mò về lai lịch của Tô Lạc, nhưng mà vị tiểu công chúa này thì không. Nàng luôn là người mở miệng ra sẽ khiến người khác kinh ngạc.
“Ta cứu ngươi.” Đôi mắt đen nhánh như mực của tiểu công chúa loé sáng mà nhìn Tô Lạc, lời ít ý nhiều.
Tô Lạc gật đầu.
Đây là sự thật.
Đôi mắt của tiểu công chúa khẽ nhíu, lại lạnh như băng hỏi: “Ngươi định báo đáp ta thế nào?”
Lời nói lưu loát, dứt khoát, không chút hàm súc.
Tô Lạc nhàn nhạt cười: “Ngươi muốn thế nào?”
Ánh mắt u lãnh của Tiểu công chúa dừng trên mặt Tô Lạc: “Dung mạo ngươi không tệ, như vậy đi, ngươi hãy ở lại làm cung nữ bên cạnh bản công chúa.”
Ngữ khí có chút nhẹ nhàng.
Tô Lạc cũng không giận.
Nha đầu này tự xưng là công chúa... đương nhiên nàng ta không phải là công chúa của nước Đông Lăng, chẳng lẽ nàng là...
“Công chúa nước Tây Tấn?” Đôi mắt Tô Lạc sáng ngời.
Nàng một đường hướng về phía tây, chính là muốn lẻn vào hoàng cung nước Tây Tấn ăn trộm bí kíp Linh Vũ Bộ. Hiện tại công chúa kêu nàng làm cung nữ, chẳng phải là muốn tạo cơ hội cho nàng hay sao? Gặp nhau thật đúng lúc!
Trong lòng Tô Lạc vui sướng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, còn có một tia sầu khổ.
Thấy Tô Lạc không vui, tiểu công chúa không giận, mà ngược lại càng đắc ý.
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Ta cứu ngươi, ngươi phải báo đáp ta!”
Ngữ khí của Tô Lạc có chút không tình nguyện: “Báo đáp cũng không nhất định phải làm cung nữ mà...”
“Ai bảo ngươi làm cung nữ luôn đâu! Ngươi có muốn thì bản công chúa cũng không thèm. Hừ, nhiều nhất là làm cung nữ ba tháng, ngươi có đáp ứng không?” Tiểu công chúa tăng thêm ngữ khí, đe doạ Tô Lạc: “Nếu ngươi không đáp ứng, bản công chúa lập tức sai người ném ngươi xuống sông cho cá ăn!”
Trong lòng Tô Lạc âm thầm cười, trên mặt vẫn treo lên sự do dự hồi lâu, cuối cùng như hạ quyết tâm nhìn nàng: “Được, chỉ làm cung nữ ba tháng.”
“Hừ, ngươi có muốn làm bốn tháng thì bản công chúa cũng không vui đâu.” Tiểu công chúa kiêu ngạo hất cằm: “Được rồi, ngươi dưỡng thương cho tốt. Một lát nữa bản công chúa sẽ bảo người đưa quần áo đẹp qua đây cho ngươi.
Tiểu công chúa đối với người một nhà không keo kiệt chút nào.
Sau khi tiểu công chúa rời đi, Tô Lạc mới khẽ cười ra tiếng.
Nhưng mà, vừa rồi tiểu công chúa vừa khen nàng xinh đẹp? Đây là chuyện gì? Không lẽ nàng ta không thấy mắt gấu trúc của mình sao?
Tô Lạc giơ tay sờ đến đôi mắt gấu trúc khiến nàng buồn bực đến hộc máu mấy ngày nay. Nhưng ngay sau đó, tay nàng lại cứng đờ ở giữa không trung.
“Ôi!” Ngón tay chạm vào da thịt bóng loáng như ngọc, hoàn toàn không còn cảm giác thô ráp như trước.
Trong lòng Tô Lạc có một loại dự cảm.
Nàng chạy đến trước bàn, cầm gương lên.
Lúc này, trong gương phản chiếu một gương mặt vô cùng tuyệt mỹ.
Nhìn gương mặt trong gương kia, Tô Lạc gần như ngây dại.
Đây là nàng thật sao?