“...” Hai tay Tô Lạc nắm chặt.
Lời nói của tiểu công chúa Ngọc Lâm, nếu như kể lại cho người đang sống ở thời cổ đại này, họ sẽ không lưu tâm, cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng đối với người từ hiện đại xuyên qua như nàng, rất dễ hiểu lầm.
Tam hoàng tử của nước Tây Tấn trước sau tương phản quá lớn, nàng không thể không nghi ngờ.
“Sao sắc mặt của ngươi lại trở nên khó coi như vậy?” Tiểu công chúa chỉ vào mặt Tô Lạc, nhíu mày hỏi.
Trong đầu Tô Lạc chợt loé, nàng nghĩ ra một cái cớ: “Có thể là do thân thể chưa hoàn toàn khoẻ hẳn, lại ngồi trên thuyền nhiễm gió sông lạnh, có chút đau đầu.”
Trên thực tế, trong đầu Tô Lạc lúc này suy nghĩ đến muôn vàn tình huống, não như muốn nhũn ra.
Tiểu công chúa đương nhiên không biết ý nghĩ của Tô Lạc, nàng gật gật đầu, tuỳ ý vẫy vẫy tay: “Thôi được rồi, ngươi lui xuống trước đi, nghỉ ngơi cho khoẻ rồi lại hầu hạ ta.”
“Tạ công chúa săn sóc.” Sau khi hành lễ, Tô Lạc liền lui xuống.
Quay lại phòng của nàng, Tô Lạc ngơ ngác ngồi phịch xuống giường.
Vừa rồi nghe những lời tiểu công chúa Lâm Ngọc nói, cảm giác bất an trong lòng Tô Lạc ngày càng mãnh liệt.
Vân Khởi... Hắn cũng xuyên qua đây sao?
Hay là, tất cả chỉ là trùng hợp thôi?
Tô Lạc cảm thấy cực kỳ đau đầu, giống như có hàng vạn con kiến đang bò tới bò lui trong đầu nàng, khiến nàng không yên tĩnh được.
Du thuyền chạy trên con sông rộng lớn ba ngày ba đêm, sáng sớm ngày thứ tư, thuyền cập bờ.
Sau khi lên bờ, ánh mắt tiểu công chúa Ngọc Lâm bỗng sáng lên.
“Đi, mau cùng ta lại đây!” Tiểu công chúa nắm tay Tô Lạc, kéo nàng nhanh chóng đi về phía trước.
Tô Lạc hiện tại đang trong thân phận là cung nữ của tiểu công chúa, cho nên nàng không thể cự tuyệt, chỉ có thể mặc cho tiểu công chúa kéo nàng bước nhanh về phía trước.
“Tam hoàng huynh, huynh tới đón Lâm Lâm sao?” Tiểu công chúa mỉm cười ngọt ngào, mi mắt cong cong, thoạt nhìn như tiểu cô nương chỉ mới tám tuổi chứ không phải tiểu ác ma tính tình cổ quái.
Đứng trước mặt tiểu công chúa lúc này là một nam tử tuấn lãng bất phàm. Hắn chính là Tam hoàng tử của nước Tây Tấn, Âu Dương Vân Khởi.
Hắn mặc một bộ áo bào màu trắng tơ vàng, mỉm cười mà đứng tại đó.
Cắp mắt xanh thẳm phản chiếu ánh nắng mặt trời sớm mai, ánh sáng như ngưng tụ trong đôi mắt ấy, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn ôn hoà tuấn lãng, như đang tắm mình trong gió xuân.
Âu Dương Vân Khởi mỉm cười nhìn Tiểu Ngọc Lâm.
Tiểu Ngọc Lâm tiến lên, nhào vào lòng hắn.
Âu Dương Vân Khởi bế tiểu công chúa lên, nhéo cái mũi của nàng: “Lá gan của muội cũng to quá, đi chơi quên hết tất cả, đến nhà cũng không thèm về?”
“Không phải đâu nha! Là vì ma thú kia quá lợi hại, bọn muội nhiều người liên thủ như vậy cũng đánh không lại, đã bị vây khốn chứ bộ.” Tiểu công nói dối không chớp mắt. Thấy Tam hoàng huynh có vẻ không tin, lại sợ bị hỏi, nên tiểu nha đầu nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Tiểu công chúa chỉ vào Tô Lạc, lớn tiếng nói: “Tam hoàng huynh, huynh xem, nàng tên là Vân Lạc, ghép với tên của huynh có phải rất xứng đôi không?”
Để diễn cho giống, nàng còn giảo hoạt chớp chớp mắt.
Âu Dương Vân Khởi xoa xoa đầu tiểu nha đầu: “Tuổi nhỏ, rảnh rỗi nhưng quản không ít chuyện nhỉ?”
Nói xong, Âu Dương Vân Khởi tuỳ ý quét mắt nhìn về phía Tô Lạc.
Chỉ liếc mắt một cái, cũng không có ý định để ý.
Nhưng mà, trong giây phút nhìn đến Tô Lạc, Âu Dương Vân Khởi lại bất giác cảm thấy ngực trái, nơi trái tim mình đang đập, bỗng nhiên xuất hiện một tia lo lắng và đau đớn.
Giống như có một luồng điện bất ngờ xẹt qua.
Ngay lập tức, thân mình Âu Dương Vân Khởi bỗng nhiên cứng đờ, thần sắc phức tạp nhìn nữ tử duyên dáng yêu kiều tuyệt mỹ trước mắt.
Nàng quả thật rất đẹp.
Hơn nữa, có vài phần tương tự người kia.
“Tam hoàng huynh mí mắt thật thiển cận, mới nhìn một cái liền ngây người như vậy rồi. Thật không thú vị.” Tiểu nha đầu xoè hai tay, làm bộ dáng bất đắc dĩ.