“Ngươi thích không?” Tiểu công chúa hỏi.
Dưới cặp mắt sáng ngời đang nhìn nàng, Tô Lạc khó mà nói ra hai chữ không thích.
“Ừm.” Tô Lạc nhàn nhạt lên tiếng.
Tiểu công chúa cười giảo hoạt như tiểu hồ ly, đáy mắt cũng hiện lên một tia giảo hoạt: “Được rồi, nếu ngươi thích, ta sẽ giúp ngươi làm một vòng hoa đội lên đầu đẹp như vậy.”
Tiểu nha đầu từ phía sau lấy ra một vòng hoa khác lớn hơn vòng hoa đang đội trên đầu, nhón chân cài lên đầu Tô Lạc.
Vòng hoa này chính là hoa Băng Sương màu tím nhạt.
Tô Lạc biết hoa Băng Sương có thể làm thuốc. Loài hoa này chỉ sinh trưởng tại vách núi hiểm trở, bình thường rất khó hái.
“Do chính tay Tam ca ca làm đấy.” Tiểu nha đầu đắc ý.
Tô Lạc muốn lấy xuống, nhưng bị tiểu nha đầu ngăn lại: “Không được lấy xuống, Tam ca ca nói đội cái này có thể hấp dẫn đom đóm bay đến đó.”
Thấy Tô Lạc chần chừ, tiểu công chúa Ngọc Lâm căn bản không cho nàng có thời gian suy xét: "Vân Lạc, chúng ta đi hấp dẫn đom đóm đi, nhanh lên, nhanh lên nào.”
Những cung nữ bên người tiểu công chúa Ngọc Lâm thấy sau khi tiểu công chúa có mục tiêu mới, thì không còn tìm đến các nàng đùa dai nữa. Vì thế, tất cả đều giơ tay tán đồng.
“Vân Lạc, ngươi mau đi đi, Thất công chúa rất ít khi có hứng thú như vậy.”
“Tính tình của tiểu công chúa thế nào ngươi cũng không phải không biết, nếu ngươi không đi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Hầu hạ tốt tiểu công chúa là bổn phận của cung nữ chúng ta.”
Một đám người mở miệng khuyên bảo Tô Lạc.
Tô Lạc cảm thấy đau đầu vô cùng.
“Được rồi, được rồi. Đừng nhắc mãi nữa. Đi thì đi.” Tô Lạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Những cung nữ này thật là không làm tròn thân phận cung nữ, nếu đã là như vậy, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn mà theo hầu tiểu nha đầu kia chứ.
Tô Lạc và tiểu công chúa đi về phía sườn núi, nơi đó có nhiều đom đóm nhất.
“Ôi, tuyệt quá, đẹp quá!” tiểu công chúa Ngọc Lâm nhìn vô số đom đóm lập lòe vây quanh Tô Lạc, kích động mà vỗ tay.
“Đom đóm đều bị ngươi hấp dẫn hết rồi, không được, ta phải đi hấp dẫn thêm đom đóm.” Tiểu công chúa chầm chậm chạy đi, thấy Tô Lạc đi theo nàng một tấc cũng không rời, đôi mắt đen nhánh như mực tức khắc hiện lên một tia giảo hoạt.
“Tam ca ca!” Tiểu công chúa bỗng dưng nhìn về phía sau lưng Tô Lạc.
Âu Dương Vân Khởi? Thân hình Tô Lạc bỗng nhiên cứng đờ, hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền.
Vân Khởi xuất hiện từ trong bóng đêm, đi đến trước mặt Tô Lạc.
Đôi mắt tuấn lãng, đẹp như vì sao không hề chớp mắt mà ngắm nhìn Tô Lạc.
Trong lòng Tô Lạc có một loại cảm xúc khác thường, nàng không muốn ở riêng cùng hắn, bởi vì nàng sợ chính mình sẽ không nhịn được mà bùng nổ.
“Ta đi tìm tiểu công chúa.” Thanh âm nhàn nhạt của Tô Lạc cất lên, nàng xoay người bỏ đi.
Nhưng nàng còn chưa đi được vài bước, cánh tay đã bị Âu Dương Vân Khởi giữ chặt.
“Đừng đi.” Hắn trầm giọng, ậm à ậm ừ, mang theo một loại cảm xúc phức tạp không rõ.
“Buông tay!” Tô Lạc giận dữ, ánh mắt bùng cháy lửa giận bừng bừng.
Đôi mắt chứa đầy hận ý khiến trong lòng Âu Dương Vân Khởi bỗng nhiên cả kinh, trên mặt hắn lướt qua một tia chua xót, cuối cùng vẫn buông tay nàng ra.
“Ta đi tìm tiểu công chúa.” Mặt Tô Lạc trầm xuống, xoay nguời bỏ đi.
Phía sau truyền đến âm thanh lười biếng của Âu Dương Vân Khởi: “Ngọc Lâm đã đi xa rồi, ngươi đi đâu tìm muội ấy?”
Tô Lạc lạnh lùng cười: “Ít nhất ta có thể trở về tìm thử!”
Mặc kệ người trước mắt có phải là Vân Khởi kiếp trước hay không, nàng cũng không muốn ở riêng một mình ngây ngốc với hắn.
Nếu không thể trêu vào thì nàng bỏ trốn là được chứ gì?
Nhưng mà, Tô Lạc lại không nghĩ rằng đến trốn nàng cũng chẳng có nơi nào để trốn.
Khoé miệng Âu Dương Vân Khởi xuất hiện một nụ cười lười biếng: “Tô Lạc, ngươi nghĩ ngươi còn chỗ nào để đi?”
Tô Lạc? Nàng nghe hắn gọi chính xác tên của nàng, không có sai, thân hình Tô Lạc lập tức cứng đờ.