Tiểu Công chúa Ngọc Lâm vì tuổi còn nhỏ nên nói chuyện không cố kỵ gì, thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Sắc mặt Lý Quý phi tức khắc cứng đờ, rất khó coi.
“Bệ hạ, ngài xem tiểu Công chúa kìa…” Không phải là Lý Quý phi muốn so đo với tiểu nha đầu, nhưng thật sự là lời nói của tiểu nha đầu này rất quá đáng.
Nói cái gì mà bà ta còn không xứng xách giày cho Vân Lạc? Bà ta đường đường là Quý phi, cùng với Hoàng hậu quản lí hậu cung.
Nhưng ngoài ý muốn của Lý Quý phi, lão Hoàng đế lần này lại không làm chủ cho bà ta!
Lão Hoàng đế lạnh nhạt mà hạ mắt, liếc Lý Quý phi một cái: “Ngọc Lâm còn nhỏ, ngươi muốn so đo với nàng sao?”
Ngụ ý rằng, bà ta không đủ hiền hậu, rộng lượng.
Trong lòng Lý Quý phi tức giận muốn chết, đôi tay gắt gao nắm lấy khăn tay, nghiến chặt răng, nở một nụ cười cứng đờ: “Vâng, thần thiếp biết sai rồi…”
Nói xong, bà ta quay đầu, hung hăng trợn mắt mà liếc Tô Lạc một cái.
Chỉ là một nha đầu thúi không rõ lai lịch! Nếu không phải sự xuất hiện của nàng uy hiếp đến địa vị của mình, thì mình làm gì đến nỗi rơi vào hoàn cảnh khó khăn chật vật chứ?
Trước giờ, Lý Quý phi đều đổ hết sai trái cho người khác, chưa từng nghĩ bà ta có cái gì sai cả.
Tô Lạc bị trừng, thì có chút không thể hiểu được. Nàng đã trêu chọc gì ai đâu? Lý Quý phi thật đúng là chỉ dám bắt nạt kẻ yếu mà.
Nhưng mà dù sao cũng chỉ là một Quý phi trói gà không chặt thôi, nàng hoàn toàn không để vào mắt, cho nên Tô Lạc cũng lười để ý bà ta.
Sau khi không khí hòa hoãn lại, ấn đường của vị Lý Quý phi kia bỗng nhiên thay đổi, bà ta nảy ra ý hay.
“Hoàng thượng, thần thiếp có đề nghị này, không biết có nên nói không?” Lý Quý phi cười đến nỗi sức quyến rũ tràn lan khắp nơi, nụ cười và đáy mắt đều xinh đẹp dịu dàng.
Lão Hoàng đế trước đó không để mặt mũi cho bà ta, hiện tại lại trái ngược, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đề nghị gì?”
Chỉ thấy Lý Quý phi ha ha cười, đôi mắt hạnh hẹp dài quét tới quét lui giữ Tô Lạc và Vân Khởi.
Sau khi hấp dẫn đủ lòng hiếu kì và lực chú ý của mọi người, bà ta mới cười nói: “Bệ hạ không cảm thấy Tam Hoàng tử điện hạ quá cô đơn sao?”
Lão hoàng đế có tổng cộng mười người con, trong năm đứa con trai, trừ bỏ Vân Khởi ra, thì tất cả đều có chính phi và đầy rẫy trắc phi.
Chỉ có mỗi Vân Khởi, đến bây giờ vẫn là người cô đơn.
Lý Quý phi cười nói: “Bệ hạ, tuy Tam Hoàng tử điện hạ nói không vội thành thân, nhưng mà sao trong phủ cũng không có lấy một cơ thiếp nào hết? Cho dù bệ hạ muốn chiều theo ý Tam Hoàng tử điện hạ, nhưng sau khi qua đời, chẳng phải sẽ tiếc nuối sao.”
Lý Quý phi hiện tại là phi tần được sủng ái nhất ở hậu cung. Bà ta vốn dĩ tự xưng là có dung mạo vô song, nhưng sau khi gặp Tô Lạc, thì bà ta mới biết cái gì gọi là tự thấy xấu hổ.
Hơn nữa, bà ta biết rõ sở thích của lão Hoàng đế, cho nên mới xem Tô Lạc là uy hiếp lớn nhất.
Còn nếu đề nghị của bà ta không thành, vậy thì cứ tiễn nàng đi. Đây là ý tưởng của Lý Quý phi.
Chỉ là, lời này của bà ta vừa nói ra, tức khắc khiến xung quanh yên tĩnh.
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một vẻ trào phúng nhàn nhạt.
Muốn để nàng trở thành thiếp của Vân Khởi? Vị Lý Quý phi này nói chuyện cũng thật mệt.
Đôi mắt xinh đẹp, linh động của tiểu Công chúa Ngọc Lâm lúc này lại ngây ngốc, nhìn Lý Quý phi với ánh mắt như nhìn đồ ngu.
Vị trí chính phi mà Vân Lạc còn không cần, lại đi làm thiếp sao? Lý Quý phi ở trong hậu cung lâu quá, nên đần đi chăng?
Đầu mày Hoàng đế gần như không thể phát hiện mà nhăn lại.
Vân Khởi sa mạc lời.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Trong lúc nhất thời, không khí quỷ dị tới cực điểm.
Lý Quý phi không biết lời nói của mình phạm phải điều kiêng kị gì, chỉ thấy tất cả mọi người đều ngây người, không khỏi cười gượng một tiếng.
“Vân Lạc xuất thân là cung nữ, giờ lại ban cho Tam Hoàng tử điện hạ làm thiếp thì xác thật là có chút trèo cao… Nhưng mà, nàng xinh đẹp như vậy, Tam Hoàng tử điện hạ chắc là sẽ không cự tuyệt, đúng không?” Lý Quý phi cười cười với Vân Khởi.