Thân hình Vân Khởi hơi hơi chấn động, nhưng mà, hắn không những không buông tay, ngược lại hôn càng thêm cuồng dã!
Chỉ một khả năng đánh mất nàng đã khiến hắn nổi điên như sư tử đang cuồng nộ, ác độc như quỷ Satan.
Hắn đè Tô Lạc lại, không ngừng hôn nàng, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể an ủi tâm trạng thấp thỏm bất an của mình.
Lúc này, trong lòng Tô Lạc vô cùng khó chịu.
Vân Khởi đã từng là người gần gũi nhất với nàng, bọn họ đã từng có một quá khứ rất tốt đẹp.
Nũ hôn của hắn giống như tính tình của hắn vậy, chuồn chuồn lướt nước, ôn nhu văn nhã, lại khiến người khác phải sa vào.
Tô Lạc phát hiện mình thật sự thay đổi.
Nếu nói ngay từ đầu khi nhìn thấy Vân Khởi, trong lòng nàng còn có một chút khác thường gợn sóng, nhưng thông qua nụ hôn này, Tô Lạc cuối cùng cũng đã xác định được.
Trong lòng nàng đã không có Vân Khởi.
Nụ hôn của hắn khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa, lại khiến nàng có cảm giác như đang phản bội Nam Cung.
Tô Lạc kháng cự, Vân Khởi lại càng tiến thêm một bước, thề sống chết không buông tay.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, vong tình mà hôn nàng, hôn đến quên hết tất cả.
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên chút ánh sáng.
Tay nàng không hề kháng cự, mà là ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn.
Vân Khởi cho rằng hắn đã kích thích nhiệt tình mà Tô Lạc dành cho mình, hôn càng thêm kịch liệt.
Nhưng mà hắn lại không biết, bàn tay mà Tô Lạc dùng để ôm eo hắn nhanh chóng lật ngửa, nhanh chóng kết ấn.
Thực mau, Đại Hư Không Thủ Ấn liền treo ở trên đầu Vân Khởi.
“Đập!” Tô Lạc gầm lên một tiếng.
Đại Hư Không Chưởng Ấn dày nặng kia ngay lập tức đập lên đầu Vân Khởi!
Vân Khởi kỳ thật có phát hiện, nhưng khi hắn phát hiện muốn tránh, Tô Lạc lại liều mạng ôm lấy hắn, không cho hắn chạy.
Cho nên, Vân Khởi thật xui xẻo.
Đôi mắt Vân Khởi quay vòng vòng như nhang muỗi, lảo đảo lắc lư, hắn vẫy vẫy đầu, muốn tỉnh táo lại.
Nhưng mà, sao Tô Lạc lại có thể buông tha cho cơ hội này chứ?
Ba nhát chém nhanh chóng bổ vào phía sau cổ của Vân Khởi.
Vân Khởi lung lay, trực tiếp hoàn toàn ngã xuống đất.
Thấy vậy, Tô Lạc mới mạnh mẽ thở ra một hơi.
Vân Khởi, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Trong tay Tô Lạc đang cầm một con dao găm vô cùng sắc bén, khoa tay múa chân tại vị trí trái tím của Vân Khởi.
Trong mắt Tô Lạc ngưng tụ hận ý, tay phải đang nắm dao không thể ức chế được mà run rẩy.
Chỉ cần cắm xuống là đã có thể báo thù cho kiếp trước.
Con dao chậm rãi đến gần, từ từ cắm xuống.
“Phụt!” Tiếng cắt thịt rõ ràng vang lên.
Tô Lạc nhớ tới vừa rồi Vân Khởi có nói, hắn nói hắn có nỗi khổ… Nếu cứ như vậy mà giết hắn…
Trong lòng Tô Lạc hơi chần chừ.
Chuyện tới hiện giờ, nàng thế nhưng còn không thể tự tay giết hắn! Tô Lạc cảm thấy mình quá vô dụng.
Nàng hít sâu một hơi.
“Vân Khởi, sau này không cần lại tìm ta, coi như giữa chúng ta chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.”
Tô Lạc cắn môi dưới, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người vẫn đang nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, lạnh như băng mà nói.
Nói xong câu đó, Tô Lạc đột nhiên xoay người, quyết tuyệt rời đi.
Linh Vũ Bộ đã lấy được, còn thông qua miệng của lão hoàng đế biết được một số sự kiện bí ẩn, Tô Lạc đã không cần phải ở lại hoàng cung này nữa.
Tô Lạc không ngừng di chuyển, trực tiếp bay ra ngoài cung.
Nhưng mà, chân nàng còn chưa bước ra cửa hoàng cung thì đã thấy một đám hắc y nhân chạy thẳng vào bên trong.
Tô Lạc nhận ra đám hắc y nhân này, chính là đám người đang đuổi giết nàng!
Không nghĩ tới bọn họ lấy thông tin nhanh như vậy, đuổi thẳng tới hoàng cung để giết nàng!
Tô Lạc không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.
May mắn hiện tại nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, sắp rời cung, bằng không, lúc nàng đang ngủ mơ màng chắc chắn sẽ bị đám người này bao vây.