Tô Lạc giấu ở trong bóng đêm, hạ nhịp đập của trái tim đến mức thấp nhất.
Trong đám hắc y nhân này có vài cao thủ, thực lực cường đại, không phải là người mà nàng có thể đối phó.
Cho nên Tô Lạc mới phải che dấu mình rất sâu, không thể phát ra chút động tĩnh nào.
Tốc độ của đám hắc y nhân này cực nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã bay vào hoàng cung, biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Một nụ cười lạnh lướt qua đáy mắt Tô Lạc.
Đi hoàng cung tìm ta sao? Thật sự là quá muộn rồi.
Bổn cô nương đi trước một bước vậy.
Tô Lạc lặng yên không một tiếng động nhảy ra khỏi hoàng cung, thân hình linh hoạt như ly miêu nhảy mấy cái đã bay rất xa.
Lúc này đúng là thời điểm tối tăm nhất trước khi trời sáng, cho nên trên đường yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng gió vang bên tai.
Ánh trăng sáng tỏ nhẹ nhàng rải trên nền đất, bao trùm lên con đường một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Dưới ánh sáng màu vàng nhạt này, thân hình của Tô Lạc nho nhỏ bay cao trên mái nhà.
Mỗi một lần lên xuống đều là cách nhau khoảng trăm trượng.
Không bao lâu, cửa thành đã hiện lên ở phía trước.
Cửa thành cao ước chừng mười trượng, người thường tuyệt đối không có khả năng bay qua.
Từ trước đến nay, cửa thành chỉ có tác dụng với bình dân bá tánh bình thường, đối với tu luyện giả mà nói, cửa thành vĩnh viễn chỉ là bài trí.
Tô Lạc nhảy lên một cái, thân hình nhẹ như như chim én, nháy mắt đã nhảy lên tường thành.
Nhưng mà, đêm nay cũng không biết có phải là do Tô Lạc xui xẻo hay không, nàng chỉ vừa mới nhảy lên trên tường thành, còn chưa kịp quan sát toàn cảnh bên trong thành đã bị người phát hiện.
“Hả, có người!” Lính thủ vệ nhìn thấy thân hình màu đen của Tô Lạc, tức khắc la to.
Tô Lạc cạn lời, trực tiếp đánh một chưởng đến, người này ngay lập tức lung lay té xỉu trên mặt đất.
Nơi này không nên ở lâu! Tô Lạc đã có quyết định trong lòng, nàng quay người như đại bàng giương cánh, nhảy xuống tường thành.
Lần này Tô Lạc không dám sơ suất, nghẹn một hơi chạy liên tục như bay ra ngoài.
Một lần chạy này ước chừng chạy tới nửa canh giờ.
Lại quay đầu nhìn lại, làm gì còn có bóng dáng của hoàng cung Tây Tấn nữa?
Lúc Tô Lạc rời đi, nàng chạy về hướng Bắc, khi nàng dừng bước lại thì mới phát hiện bản thân đang ở trong rừng.
Phía động xuất hiện ánh sáng, sắc trời đã dần dần tỏa sáng, mơ hồ đã có thể thấy rõ ràng cảnh vật trong tầm mắt.
Tô Lạc đang muốn nghỉ ngơi một chút, tính toán cho tốt tiếp theo nên đi đâu làm gì.
Nhưng mà nàng còn chưa kịp ăn xong món ngon lấy từ trong không gian ra thì đã nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên ở đằng trước.
Lúc này, Tiểu Thần Long bỗng nhiên nhảy ra từ trong không gian, bay đến chỗ đang phát ra tiếng đánh nhau.
“Sao vậy?” Tô Lạc nghiêm túc hẳn, bỏ lại thịt nướng vào trong không gian, đi theo Tiểu Thần Long tới nơi đang phát ra tiếng đánh nhau.
“Ngao ô ngao ô!” Mùi vị rất quen thuộv! Tiểu Thần Long vừa chạy vừa quay đầu lại.
Mùi vị rất quen thuốc? Chẳng lẽ người đang đánh nhau phía trước là người quen của nàng?
Nhưng mà người quen của nàng cũng không nhiều lắm…
Tô Lạc không thể tưởng được sẽ là ai, thế nhưng bước chân của nàng cũng đã nhanh hơn nhiều
Thanh âm đánh nhau phía trước càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng rõ ràng……
Không bao lâu sau, Tô Lạc đã đi vào chiến trường.
Nàng cũng không trực tiếp lao ra, mà là núp trên một gốc cây cổ thu cành lá um tùm xum xuê.
Đẩy ra cành lá to rộng dày đặc ra, tầm mắt của Tô Lạc nhìn xuống chiến trường bên dưới.
Nhưng vừa nhìn thấy, sắc mặt của nàng ngay lập tức cứng lại, tức giận vô cùng, hai bàn tay cũng nắm chặt thành quyền.
Tiểu Thần Long nói không sai, trên chiến trường này đều là người quen của nàng!
Một đám hắc y nhân dùng toàn chiêu trí mệnh vây công một cô nương, Yên Hà lão vu bà thật đúng là tâm tư ác độc mãi không chết!