Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 954: Phía sau có truy binh (3)




“Yên Hà tiên tử? Nàng sao lại đuổi giết ngươi, còn có ta?” Tử Nghiên đầy mặt nghi hoặc.
Đã làm hại Tử Nghiên bị liên lụy, Tô Lạc đương nhiên không thể gạt nàng nữa, liền nói: “Yên Hà lão vu bà ghen ghét với mẫu thân của ta, ngươi xem, khuôn mặt này của ta chính là do nàng làm ra.”
“A…” Tử Nghiên lúc này mới chú ý tới khuôn mặt của Tô Lạc. 
Lúc trước nàng thấy Tiểu Thần Long nhảy ra, nàng theo bản năng liền biết là Tô Lạc tới, cũng không nhìn mặt Tô Lạc.
Hiện tại Tô Lạc cố ý nhấn mạnh chuyện này, Tử Nghiên nhìn Tô Lạc, tức khắc đã chấn động.
“Mặt của ngươi…” Tử Nghiên cứng lại rồi, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Sao lại trở nên xinh đẹp như vậy?” 
Khuôn mặt này vẫn có ngũ quan y như trước, chỉ là đã điều chỉnh từng chi tiết nhỏ nhất, hoàn mỹ không hề tì vết!
“Quá đẹp!” Tử Nghiên kinh hô một tiếng.
Tô Lạc cười nói: “Cũng không thay đổi nhiều lắm, chắc là sự khác nhau giữa mặt mộc và Photoshop thôi.” 
“Photoshop là cái gì?” Tử Nghiên tỏ vẻ hoàn toàn nghe không hiểu.
Tô Lạc nghe vậy cười: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đây mới là khuôn mặt chân chính của ta là được rồi. Trước kia, sư phụ vì bảo hộ ta, đã thực hiện di hình trú nhan thuật.”
Như vậy, người năm ấy đặt nàng còn trong tã lót tại Tô Phủ chính là mỹ nhân sư phụ. 
Chỉ là chuyện này còn có rất nhiều uẩn khúc, Tô Lạc còn chưa suy nghĩ cẩn thận.
Thế nhưng cũng đúng, khuôn mặt thật của mình vừa hiện ra, Yên Hà tiên tử cũng đã đuổi giết nàng không chỗ để trốn.
Hơn nữa Tô Lạc tin tưởng, xét theo dung nhan bưu hãn của mẫu thân mình năm đó, tình địch không chỉ có một Yên Hà tiên tử. 
“Di hình trú nhan thuật? Không hổ là Dung Vân đại sư, cũng chỉ có hắn mới làm được.” Tử Nghiên dựa vào trên thân cây, tươi cười sáng lạn.
Nếu tam sư huynh nhìn thấy Tô Lạc của hiện tại, không biết có thể chấn động hay không, thật là chờ mong phản ứng của hắn!
Tô Lạc vừa nói chuyện với Tử Nghiên, vừa chữa thương cho nàng. 
Trên người Tử Nghiên có nhiều chỗ bị thương, vết thương sâu đã có bảy tám cái, mặt khác còn có nội thương nghiêm trọng.
Bởi vì không được xử lý tốt, vài chỗ vết đao đều đã nhiễm trùng, nhìn qua rất đáng sợ.
Tô Lạc trước cho Tử Nghiên uống một ly thiên linh thủy thượng phẩm, sau lại cắt bỏ miệng vết thương của nàng, mài Sinh Cơ Đan ra cho nàng làm thuốc thoa ngoài da. 
Sinh Cơ Đan có hiệu quả trị liệu vô cùng tốt, thuốc bột vừa rơi xuống miệng vết thương thì vết thương vốn đang chảy máu ròng ròng đã ngay lập tức khép lại.
Không chỉ ngừng chảy máu, nó còn dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy đỏng vảy kết mài.
“Sauk hi bóc mài ra thì sẽ khỏi hắn rồi.” Tô Lạc nhẹ nhàng thở ra. 
Cũng may là trên người Tử Nghiên không có vết thương trí mạng nào.
Lần trước Tử Nghiên cũng được Tô Lạc dùng Sinh Cơ Đan trị, nhưng lần đó nàng đã hôn mê bất tỉnh, lần này là tận mắt nhìn thấy.
“Quá thần kỳ.” Tử Nghiên tấm tắc khen lạ. 
“Ừ.” Tô Lạc đưa cho Tử Nghiên toàn bộ Sinh Cơ Đan còn lại: “Ngươi đang bị thương, cầm, để trong người mà dùng.”
Đối với việc Tử Nghiên bị mình liên lụy, trong lòng Tô Lạc luôn có áy náy, luôn muốn làm cho nàng cái gì đó.
Thánh dược chữa thương thần kì như vậy, Tử Nghiên đươg nhiên muốn, nhưng mà… 
“Vậy ngươi thì sao?” Tử Nghiên không xác định hỏi.
Cho nàng hết, Tô Lạc bị thương thì làm sao bây giờ?
Tô Lạc nhướng mày cười: “Đã quên nói cho ngươi, ta hiện tại đã tấn chức đến luyện dược sư cao cấp, đã có tư cách luyện chế Sinh Cơ Đan.” 
“Cao cấp luyện dược sư!” Tử Nghiên nghe vậy, đột nhiên trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Lúc trước không phải là luyện dược sư trung cấp sao?”
Đồng dạng đều bị đuổi giết, chính mình bị đuổi giết chật vật bất kham, không chỗ để trốn, nhưng Tô Lạc nha đầu này sao lại may mắn như vậy chứ? Thế nhưng còn tấn chức thành luyện dược sư cao cấp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.