Xử lý xong việc của Tử Nghiên, Tô Lạc chán đến chết mà ngồi ở trên tảng đá nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên ánh mắt của nàng sáng lên, nhớ tới Linh Vũ Bộ Pháp Tắc mà nàng trộm được còn chưa xem xong.
Lúc này cũng đang vô cùng rãnh rỗi, Tô Lạc lấy cái hộp gỗ tử đàn kia từ trong không gian ra.
Hộp không lớn, bên trên có khắc rồng vẽ phượng, thủ công cực kỳ tinh xảo.
Ổ khóa của cái hộp này cũng không phải là dạng khóa thủ công truyền thống như chìa khóa mà là khóa bằng mật mã.
Sáu hàng số, mỗi hàng đếu có các số từ không đến chín, phải ấn chính xác hết toàn bộ sáu con số này mới có thể mở hộp ra.
Nhưng vấn đề là, ai cũng không biết mật mã Vân Khởi đặt ra là gì…
Tô Lạc có chút đau đầu mà che lại cái trán.
“Hử, đây là cái gì?” Tử Nghiên sau khi dọn dẹp gọn gàng chính mình đã đi tới, thấy Tô Lạc ôm một cái hộp được chế tác hoàn mỹ trong lòng ngực mà ngẩn người, tò mò ngồi vào bên người nàng.
Tô Lạc ngồi dịch vào bên trong, để chỗ cho Tử Nghiên ngồi.
“A, là Linh Vũ Bộ Pháp Tắc!” Tử Nghiên thấy vậy, không khỏi trừng lớn đôi mắt: “Đây không phải là bí mật không truyền ra bên ngoài của hoàng cung Tây Tấn sao? Sao sẽ nằm trong tay ngươi?”
Tô Lạc cười: “Ngươi nghĩ sao?”
Tử cạn cạn lời: “Không phải là ngươi trộm đó chứ?”
“Đáp đúng, nhưng không có thưởng.” Tô Lạc giơ ngón cái lên.
“Cho ta nhìn một cái.” Tử Nghiên cầm hộp gỗ tử đàn lên, đánh giá vài lần: “Mật mã này ai mà biết chứ, ít nhất cũng phải thử mấy ngày mới ra hả?”
“Mấy ngày?” Tô Lạc co rút khóe miệng: “Mỗi một con số là xác suất một phần mười, sáu lần một phần mười, là cả trăm vạn lần đó cô nương.”
“Một trăm vạn lần?” Tử Nghiên nhìn ngón tay của mình, rồi sau đó trực tiếp ném hộp gỗ tử đàn về lại cho Tô Lạc: “Đến lúc đó hộp còn chưa mở ra, tay đều đã gãy mất rồi.”
Tử Nghiên nói không sai.
Nếu thí nghiệm một trăm vạn lần, tay xác thật sẽ gãy mất, Tô Lạc cũng không tính toán dùng biện pháp nguyên thủy như vậy.
“Có thể đập nó ra hya không?” Tử Nghiên đột nhiên sáng mắt lên.
“Ngươi thử xem.” Tử Nghiên là cấp bảy, lực lượng rất mạnh.
Tử Nghiên trịnh trọng gật gật đầu, cầm cái hộp kia lên, linh lực truyền vào trong lòng bàn tay.
Nhưng là thực mau, linh lực của nàng giống như bị ngăn cách bởi một lớp màng bảo vệ, không thể tiến vào bên trong hộp nhỏ.
“Thật là kì lạ, mở không ra.” Tử Nghiên nghi hoặc mà lẩm bẩm tự nói.
Tô Lạc gật đầu: “Ta cũng không mở ra được.”
Kỳ thật ngay từ lúc lấy được cái hộp gỗ nhỏ này, nàng đã có ý định dùng linh lực đập vỡ nó ra, đáng tiếc không thành công.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tử Nghiên một tay chống cằm, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Tô Lạc: “Nếu không, ngươi cứ chọn đại mấy con số đi, dù sao ngươi cũng may mắn như vậy, nói không chừng sẽ mèo mù vớ phải chuột chết.”
Tô Lạc cạn lời: “Xác suất một phần một trăm vạn, ngươi kêu ta chọn đại?”
“Vậy thì sao? Đành cũng không đánh được, chỉ có thể mò.” Tử Nghiên bất đắc dĩ nhún vai: “Bằng không ngươi thử trước cái đã, ngươi mò không nổi nữa thì ta đến mò giúp ngươi.”
Tô Lạc nhìn ngón tay trắng nõn như ngọc của mình, cuối cùng khẽ cắn môi: “Được rồi, liều mạng vậy!”
Chỉ có lấy được Linh Vũ Bộ, tốc độ của nàng mới có thể nhanh hơn, không gian hư vô mới có thể tăng thêm một bậc nữa.
Đây là quá trình cần thiết phải đi qua, không được lảng tránh.
Tô Lạc khoanh chân mà ngồi, đem hộp đặt ở trên đầu gối.
Nàng xoa xoa tay, bắt đầu động thủ.
Tô Lạc đương nhiên sẽ không làm theo lời Tử Nghiên, chọn đại một con số thử xem mình may mắn đến cỡ nào.
Xác suất một phần một trăm vạn, ngẫm lại đều cảm thấy không có khả năng.