Để báo đáp chuyện ngươi tặng ta Lam Tinh Linh, ta sẽ đi hái hai loại thảo dược kia với ngươi.”
Tử Nghiên ôm Lam Tinh Linh đứng lên.
Tốc độ của hai người thật nhanh, không đến một ngày đã tiến vào đỉnh Yến Vân Sơn.
Đứng ở đỉnh núi nhìn xuống.
Bốn mắt trông về phía xa, chỉ thấy phía dưới núi non trùng điệp, liên miên phập phồng, xa hơn một chút là dòng sông trải dài đầy thuyền bè, ngẫu nhiên có một con thuyền xẹt qua.
“Cảnh thật là đẹp.” Tử Nghiên đứng ở bên vách núi, giang tay ra, nhắm mắt lại hưởng thụ hít sâu một hơi.
“Xác thật rất đẹp.” Tô Lạc xưa nay chưa từng thả lỏng như vậy.
Đúng lúc này, Tô Lạc bỗng nhiên cảm giác được có một tầm mắt nóng rực đang chăm chú nhìn vào trên người mình.
Thân hình của nàng bỗng nhiên cứng đờ, bỗng nhiên có cảm giác không tốt cho lắm.
“Cảnh đẹp, người càng đẹp.” Một giọng nói ôn nhuận phát ra sau lưng Tô Lạc.
Vừa nghe thấy thanh âm này, Tô Lạc đã nắm chặt hai tay của mình.
Tô Lạc chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Âu Dương Vân Khởi!
Hắn sao lại ở chỗ này?
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên sự tức giận, không vui chút nào mà trừng Vân Khởi.
Hôm nay Vân Khởi mặc một bộ áo trắng, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, gió vừa thổi qua, vạt áo nhẹ nhàng tung bay, giống như thần linh.
Vân Khởi như thế này, không thể nghi ngờ chính là sự hấp dẫn trí mạng với người khác.
Huống chi, khi hắn dùng đôi mắt thâm thúy như sao trời thâm tình chân thành mà nhìn chằm chằm đối phương.
“Hắn là ai?” Tử Nghiên rõ ràng cảm giác được không khí có chút không thích hợp, nàng lặng yên không một tiếng động chọt cánh tay của Tô Lạc.
Tô Lạc nói rất nhỏ, rất chậm, nhưng từng chữ lãi rõ ràng vô cùng: “Âu Dương Vân Khởi.”
“A!” Tử Nghiên hít sâu một hơi.
Nàng biết, Linh Vũ Bộ Pháp Tắc của Tô Lạc chính là lấy trong tay của Âu Dương Vân Khởi.
Hiện tại người ta đuổi theo, đương nhiên phải cho người ta một lời giải thích chứ đúng không?
Tử Nghiên để sát vào Tô Lạc, dùng môi ngữ nói: “Phong khẩn, xả hô?” (1)
Cái trán của Tô Lạc nổi lên ba cọng gân xanh.
Thực lực của Âu Dương Vân Khởi cao thâm khó đoán, huống chi hắn đã tu luyện Linh Vũ Bộ, trên phương diện tốc độ rất lợi hại.
Cho nên, không phải các nàng muốn chạy là có thể chạy.
Vì thế, Tô Lạc lắc đầu với Tử Nghiên.
Tử Nghiên bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng.
Nếu trốn không thoát, vậy chỉ có thể đối mặt.
Vì thế, Tử Nghiên cười hì hì mà chào hỏi Vân Khởi: “Nghe nói Tam hoàng tử điện hạ làm người nhiệt thành, lòng dạ rộng lớn, sẽ không nhỏ mọn như vậy, đúng không?”
Vân Khởi lúc này mới chú ý tới bên cạnh Tô Lạc còn có một vị cô nương.
Hắn lễ phép tính gật đầu với Tử Nghiên, bình thản ung dung mà nói một câu: “Đối với Tiểu Lạc, đương nhiên sẽ không keo kiệt.”
Lời nói ái muội như thế, tức khắc khiến cho Tử Nghiên mơ màng vô hạn.
“Các ngươi… biết nhau sau?” Tử Nghiên luôn cảm thấy không khí giữa hai người này rất quái lạ, vô cùng quái.
Vân Khởi cười cười, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn Tô Lạc, hơi hơi nhướng mày: “Ngươi nói đi?”
Lời này vửa giống thật vừa giống giả, càng làm cho người ta cảm thấy giữa bọn họ thật sự có ái muội.
Tô Lạc nhíu mi lại, không vui mà trừng mắt nhìn Vân Khởi một cái: “Ngươi sao lại tìm được nơi này?”
Vân Khởi mặt mày mỉm cười, lẳng lặng mà nhìn nàng: “Tiểu Lạc, ngươi ở nơi nào, ta sẽ xuất hiện ở nơi đó.”
Tô Lạc còn không chưa phản ứng, Tử Nghiên đứng bên cạnh đã trực tiếp hít một hơi.
Trời đất ơi, việc này không ổn nha.
Góc tường Tô Lạc này thật khó giữ mà, còn chưa đồng ý ở bên nhau đã bị tiểu tam chen chân vào rồi, nếu tam sư huynh biết…
Chỉ cần nhớ tới tính tình thúi hoắc kia của tam sư huynh, Tử Nghiên đã cảm thấy cả người rét run.
Vân Khởi tuy rằng không tồi, nhưng dám và tam sư huynh đoạt lão bà? Đây là ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?
(1): Phong khẩn: là tiếng lóng, dùng để ám chỉ tình thế bên mình bất lợi. Từ này thường đi và với từ “xả hô”, “xả” ý là ‘chạy mau’, “hô” chỉ là một trợ từ biểu đạt ngữ điệu, không có ý nghĩa gì đặc biệt.