Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 967: Nam Cung Lưu Vân (2)




Hắn muốn chạy, nhưng Nam Cung Lưu Vân đã nói rõ muốn giết hắn, hắn sao có thể chạy thoát đây?
Khe hở ở giữa không trung, tổng cộng có mười hai lưỡi dao gió.
Mỗi một cây đều thật dài, lóe ánh sáng trong suốt, lạnh lẽo. 
“Vụt!” Nam Cung Lưu Vân tùy ý phất tay.
Mấy lưỡi dao gió kia như sao băng lao đi, nháy mắt đã nhắm đến đầu tên thủ lĩnh áo đen.
“Bộp bộp.” 
Trước đó, hắn còn là tên thủ lĩnh vô cùng kiêu ngạo, nhưng giờ lại không còn kiêu ngạo được nữa.
Đầu và thân thể hắn bị cắt thành hai khúc, đầu bị cắt lìa khỏi cổ, trực tiếp rơi xuống đất.
Nó lăn lăn trên mặt đất, cuối cùng lăn xuống vách núi… 
Đây mới thật sự là đầu mình hai nơi…
Lúc này, trên mặt đất chỉ có một cái xác nam nhân không đầu, lẳng lặng nằm yên.
Trên cổ hắn, máu tươi phun như suối, rất nhanh, xung quanh tràn đầy máu, mùi máu bốc lên gay mũi. 
Không ai ngờ rằng, Nam Cung Lưu Vân sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy, độc ác như vậy.
Yên Hà tiên tử, là nhân vật khủng bố có thể ngăn em bé khóc đêm, cũng không dọa được hắn sao?
Thực lực của hắn đến tột cùng là mạnh đến mức nào chứ? 
Đám người áo đen nhìn nhau, chỉ cảm thấy trái tim nhảy thật nhanh.
Thủ lĩnh của bọn họ, là cường giả cấp tám, vậy mà chỉ cần một chiêu đã bị giết chết sao?
Người này… đến tột cùng mạnh đến mức nào? 
Nam Cung Lưu Vân nhìn đám người áo đen đang run rẩy trước mặt, khóe miệng hơi hơi kéo lên, trên khuôn mặt quyến rũ thần bí kia hiện lên nét âm nhu tà mị.
“Tiếp theo, đến lượt ai đây?” Nam Cung Lưu Vân muốn giết người, thì đối phương còn phải xếp hàng đợi đến lượt.
Toàn bộ đám người áo đen liếc nhau. 
Bọn họ muốn bỏ chạy, lại phát hiện không gian xung quanh dường như đông cứng, làm thế nào cũng không chạy được.
“Nếu không ai xung phòng, vậy thì tùy tiện chọn một người vậy.” Nam Cung Lưu Vân liếc mắt một cái, trúng ngay tên cường giả cấp bảy lúc nãy tấn công Tô Lạc.
Tổng cộng có ba tên cấp bảy, bị Tô Lạc giết mất một người, hiện tại còn lại hai tên. 
Nam Cung Lưu Vân lười biếng mà tùy tiện phất tay, mái tóc đen bóng loáng như tơ lụa theo gió bay bay.
“Phập!” Thanh âm lưỡi dao gió cắm vào da thịt rõ ràng vang lên.
“A!” Tên áo đen đau đớn, kêu lên thảm thiết liên tục. 
Bởi vì Nam Cung Lưu Vân cũng không lập tức giết hắn, mà điều khiển lưỡi dao gió kia, đầu tiên là sượt qua cánh tay cầm vũ khí của hắn, sau đó là sượt qua chân, tiếp theo là…
Một lưỡi dao gió, cứ tới tới lui lui mà xoay chuyển, không ngừng sượt qua thân thể tên áo đen.
Thân mình tên áo đen như con quay, theo chiều kim đồng hồ mà xoay xoay. 
Mà lưỡi dao gió kia không ngừng tước da thịt trên người hắn.
Từ đầu đến chân, mỗi một mảnh thịt bị tước thành từng lát mỏng như cánh ve, lất phất rơi xuống đất.
Rất nhanh, trên mặt đất xuất hiện một đống thịt lát chồng chất lên nhau. 
“Ọe!”
Nhìn thấy tên áo đen kia bị lăng trì, tất cả những tên áo đen còn lại đều không đành lòng chứng kiến, thậm chí còn có người ói luôn.
Tàn nhẫn, thật sự là quá tàn bạo đẫm máu! 
Lúc này, mấy tên áo đen còn lại đã nhận ra.
Nếu cùng nhau xông lên thì còn đường sống, còn cứ im lặng thì chết từ từ.
Nam nhân vô cùng mạnh trước mặt này rõ ràng muốn quăng một lưới để bắt hết bọn họ. 
“Giết! Bằng không toàn bộ chúng ta đều sẽ chết!”
Trong số bọn họ, chỉ còn lại một người cấp bậc cao nhất, là tên áo đen cấp bảy kia.
Bởi vì thủ lĩnh áo đen và hai tên cấp bảy khác đều đã chết cả rồi. 
Dù sao thì hắn cũng đã biết rằng, nam nhân cường đại trước mặt này, tiếp theo sẽ muốn giết mình.
Vì thế, hắn múa may kiếm dài hùng hổ lao về phía Nam Cung Lưu Vân…
Nam Cung Lưu Vân đứng yên tại chỗ, lẳng lặng mà nhìn hắn ta, bỗng nhiên, đôi môi mỏng duyên dáng màu hồng nhạt của hắn kéo thành một nụ cười nhạt lạnh lùng. 
Khi tên áo đen còn cách trước mặt hắn ba thước, thì đôi mắt Nam Cung Lưu Vân chợt lóe, tỏa ra áp lực của bậc cường giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.