Âu Dương Vân Khởi nổi giận.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn xuất hiện lửa giận, bốc cháy ngùn ngụt.
Hắn đang muốn phi thân lên, thì lại thấy khóe miệng Nam Cung Lưu Vân giơ lên một nụ cười lạnh.
“Ngươi đánh không lại ta.” Trên mặt Nam Cung Lưu Vân đầy sát khí.
Trong lúc nói chuyện, hắn vung tay lên, những lưỡi dao gió còn lại cắm phập vào yết hầu của đám ngươi áo đen kia.
Âm thanh vun vút vang lên không dứt.
Chờ mọi người nhìn đến, thì đã không còn tên áo đen nào đang quỳ nữa.
Tất cả đám người áo đen đều nằm trên mặt đất, thân thể cứng đờ, đôi mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân khoang tay mà đứng thẳng, y phục màu đen to bị gió núi thổi bay phấp phới.
So sánh với hắn, Vân Khởi đang tức điên lập tức phải xìu xuống vài phần.
Vân Khởi trầm ổn mà đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh băng trong vắt.
Hắn nghiêng mắt nhìn Tô Lạc, mà toàn bộ lực chú ý của Tô Lạc lúc này lại hướng về phía Nam Cung Lưu Vân.
Đáy mắt kia chứa đựng vui sướng và tự hào.
Từ khi nào, tất cả mọi thứ trong mắt nàng chỉ là hắn ta… Đôi mắt màu đen của Vân Khởi u lãnh như băng tuyết.
Chẳng lẽ… lời Tô Lạc nói trước đây là thật, mà không phải chỉ vì muốn gạt hắn?
Nàng nói nàng đã sớm có ý trung nhân rồi. Chẳng lẽ người đó là nam nhân thần bí khó lường, khí phách mạnh mẽ trước mắt này?
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Vân Khởi, siết chặt thành quyền.
“Xoạt!”
Hai tay Nam Cung Lưu Vân tự nhiên bay múa, thần bí quyến rũ.
Hắn ngưng tụ ra một lưỡi dao gió, phóng về phía Vân Khởi, sát khí tỏa ra lạnh đến thấu xương.
Vân Khởi lách mình, né khỏi lưỡi dao gió.
Nhưng mà lúc này, thân ảnh Nam Cung Lưu Vân đã xuất hiện trước mặt Vân Khởi, chỉ còn cách khoảng một thước.
Đôi mắt Tô Lạc nhanh chóng co chặt.
Nếu đổi lại là nàng, thì tuyệt đối khó có thể tránh được sát chiêu này của Nam Cung Lưu Vân.
Khi tình huống đang nghìn cân treo sợi tóc, bàn tay siết chặt của Vân Khởi bỗng nhiên bắn ra ánh sáng màu vàng.
Bàn tay màu vàng hung hăng chưởng về phía Nam Cung Lưu Vân.
Lấy mạnh đánh mạnh!
Thân hình Nam Cung Lưu Vân bất động, nhưng thân hình Vân Khởi lại hơi hơi lung lay.
Nếu Vân Khởi lui về phía sau vài bước, thì có thể đỡ mất vài phần phản lực, nhưng lúc này, hắn lại cứng đầu mà chưởng một cú này.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân vẽ lên một nụ cười lạnh nhàn nhạt: “Ngu xuẩn.”
Đây là đánh giá của hắn đối với Vân Khởi.
Trong ánh mắt ôn nhuận của Vân Khởi lộ ra một tia khó chịu, hắn nhàn nhạt mà cười: “Ngươi sẽ không biết đâu.”
Nam Cung Lưu Vân híp đôi mắt lạnh lẽo, sáng quắc bức người: “Lúc ngươi bắt đầu mơ tưởng đến Tô Lạc, thì ngươi đã rẽ vào con đường đi đến cái chết rồi.”
Lòng Vân Khởi đột nhiên trầm xuống.
Quả nhiên, nam nhân trước mặt này thích Tô Lạc, hắn vì Tô Lạc mà đến đây.
Còn Tô Lạc…
Vân Khởi không dám nhìn thẳng vào Tô Lạc, nhưng vẫn khẽ liếc mắt một cái.
Lúc này, đôi mắt mỹ lệ đến nỗi không thốt nên lời của Tô Lạc, quan tâm mà nhìn nam nhân đối diện.
Nàng chê hắn bủn xỉn, một cái liếc mắt cũng không thèm cho nàng!
Mặt Vân Khởi nháy mắt trầm xuống, đáy lòng đau đớn, nhưng yết hầu giống như bị chặn lại, một chữ đều không nói được.
Nam Cung Lưu Vân theo ánh mắt Vân Khởi mà nhìn, đôi môi tà mị khẽ cong lên: “Tô Lạc là của ta, mãi mãi!”
Đáy lòng Vân Khởi hiện lên một tia bực bội và tức giận, bỗng nhiên, hắn cười lạnh lùng: “Ta biết Tô Lạc sớm hơn ngươi nhiều, ngươi tin không?”
Mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn, trên miệng nở nụ cười lạnh.
Biểu hiện này của hắn nói rõ rằng, hắn không tin.