Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 974: Nam cung lưu vân (9)




Cả người Vân Khởi té ngã trên mặt đất, khóe miệng rỉ ra một vệt máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Nhưng mà, Vân Khởi cũng coi như là một người cứng cỏi.
Hắn không những không sợ, ngược lại còn cười đến rung mi. 
Khóe miệng hắn rướm máu, hắn nhướng mày nhìn Tô Lạc, đôi môi trơn bóng, phản chiếu ánh mặt trời sáng lạn nói: “Tô Lạc, khó trách ngươi không chịu tha thứ cho ta, hóa ra là có tình mới nên quên tình cũ.”
Tô Lạc nhíu mày.
Vân Khởi càng nói, càng làm nàng thêm khinh thường hắn. 
“Âu Dương Vân Khởi, ngươi còn mặt mũi nói những lời này sao?” Tô Lạc cười lạnh ra tiếng.
Vân Khởi cố ý nói những lời này, không phải là vì muốn khiêu khích, uy hiếp nàng sao?
Hắn không sợ nói ra chuyện xuyên không, thì nàng sợ cái gì? 
Nàng có thực lực, lại có Nam Cung Lưu Vân bảo vệ, còn có sư phụ mỹ nhân bảo hộ, ai dám đối đầu với nàng chứ?
Ngược lại là Vân Khởi, hắn thật sự có thể không bị liên lụy sao?
Vân Khởi nhìn thấy bàn tay siết chặt của Nam Cung Lưu Vân, lại nhìn thấy vẻ cau mày của Tô Lạc, cười khẽ: “Tô Lạc, trong lòng ngươi, thật sự không có ta sao?” 
Tô Lạc lạnh lùng cười: “Vân Khởi, ngươi nói đủ rồi đấy.”
Vân Khởi lắc đầu, chua xót mà cười, sắc mặt tái nhợt như tuyết: “Ta tìm khắp thế giới mới tìm được ngươi, mà ngươi lại không muốn ta…”
Ngực Tô Lạc thắt lại, theo bản năng mà đè tay lên ngực. 
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng, trên mặt như có mây mù bao phủ, đen đến nỗi có thể chảy ra nước.
Đoạn đối thoại của hai người, không chút lưu tình mà nói cho hắn biết một sự thật: Hai người họ, thật sự đã từng ở bên nhau!
Tô Lạc của hắn, thật sự đã từng… 
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân âm ngoan mà bắn về phía Vân Khởi, hắn bước nhanh tới, trực tiếp bóp chặt cổ Vân Khởi.
Người này, phải chết!
Nhưng mà, Vân Khởi lại cười: “Ngươi có thể giết ta, nhưng không thể xóa bỏ quá khứ. Nam Cung Lưu Vân, từ lúc bắt đầu, ngươi đã thua rồi.” 
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân tối đen, bàn tay mạnh mẽ, hữu lực siết càng lúc càng chặt!
Vân Khởi vẫn cười như cũ, sáng lạn như hoa xuân: “Đáng thương cho đứa bé kia, còn chưa kịp sinh ra đã…”
“Chát!” Tô Lạc hung hăng tát một cái thật mạnh lên mặt Vân Khởi. 
Dùng lực rất mạnh, đánh đến nỗi trên khuôn mặt trắng nõn của Vân Khởi, xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
Trong đáy mắt Tô Lạc không có bất cứ dấu hiệu nào nói rằng nàng sẽ khóc.
Chuyện này, nàng vẫn luôn chôn thật sâu trong đáy lòng, đó là quá khứ mà nàng không muốn động vào. 
Nhưng Vân Khởi, vì muốn khiến Nam Cung Lưu Vân ghen ghét, mà hắn không từ thủ đoạn nào, dám không kiêng nể mà nói ra.
“Vân Khởi! Tâ thật sự rất hối hận, rất hối hận, tại sao ta lại quen biết thứ lòng lang dạ sói như ngươi vậy?” Tô Lạc hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền.
Vân Khởi nhìn Tô Lạc, ánh mắt bình tĩnh như ánh trăng: “Tô Lạc, cùng ta trở về đi.” 
Hô hấp của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt bị đình chỉ.
Hắn không thể tin nổi mà nhìn Vân Khởi, sau đó lại chuyển về phía Tô Lạc.
Vân Khởi hít vào một hơi, lại chậm rãi nói: “Ta biết đường trở về, chúng ta cùng quay về, được không?” 
Mày Nam Cung Lưu Vân gắt gao nhăn lại.
Tuy rằng trong lòng lửa giận ngập trời, nhưng Nam Cung Lưu Vân lại không lập tức bóp chết Vân Khởi.
Bởi vì lời nói của Vân Khởi, càng ngày càng nguy hiểm, càng ngày càng… khiến hắn sợ hãi. 
Tô Lạc chỉ cười lạnh mà nhìn Vân Khởi, ánh mắt như băng tuyết, không nói một lời nào.
Đáy mắt nàng như sa mạc hoang vu, không có một tia lay động.
Ánh mắt Vân Khởi sáng quắc mà nhìn nàng, đáy mắt chứa đầy khiêu khích và mong chờ vô hạn. 
Nam Cung Lưu Vân ngây ngẩn cả người, hắn lui về sau mấy bước.
Ngay tại giây phút này, hắn lại cảm thấy bản thân thật dư thừa.
Dường như hai người bọn họ mời là người cùng một nước, còn hắn hoàn toàn bị loại ra khỏi thế giới của họ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.