Nhưng mà, những thông tin đó, đều không thấy đề cập đến tên Âu Dương Vân Khởi kia.
Mà hiện tại, tên Âu Dương Vân Khởi kia lại luôn miệng nói, hắn và Tô Lạc dẫu không còn bên nhau nhưng vẫn vương vấn tơ lòng, thậm chí còn nhắc tới hài tử…
Chuyện đó làm cho Nam Cung Lưu Vân, luôn luôn trấn định, cảm thấy toàn bộ thế giới như sụp đổ.
“Ta không có!” Tô Lạc kiên quyết phủ nhận.
“Không có? Sao lúc hắn nói những chuyện đó, ngươi lại không phủ nhận? Mà bây giờ ngươi nói với ta ngươi không có?” Nam Cung Lưu Vân căn bản không tin.
“Ta…” Ót Tô Lạc co rút từng cơn đau đớn.
Nàng phải nói như thế nào, thì hắn mới không tức giận? Vân Khởi đã là chuyện của kiếp trước, nàng vốn dĩ không ngờ rằng, đời này nàng còn gặp lại hắn ta.
Chuyện nàng xuyên không, hắn có tin không? Hơn nữa, ở kiếp trước, nàng quả thật đã từng ở bên cạnh Vân Khởi, chuyện này không có cách nào phủ nhận được…
Tô Lạc rối rắm mà đầu đau nhức, nàng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Bốn chữ Nam Cung Lưu Vân đại diện cho hung tàn, đẫm máu và tàn nhẫn.
Nhưng hắn chưa bao giờ dùng phương diện đó để đối xử với nàng. Trước giờ, hắn đều xem nàng như bảo bối trân quý nhất, luôn luôn bảo vệ nàng.
Nhưng mà, từ khi quen biết nàng đến hiện tại, việc Nam Cung Lưu Vân ghét nhất chính là Tô Lạc không tiếp nhận hắn.
Mặc kệ hắn nhiệt tình tiếp cận tới cỡ nào, nàng vẫn cố tình từ chối, hoặc là hắn cố ý hạn mình thế nào, thì nàng vẫn luôn thờ ơ như vậy.
Không ai biết, đối mặt với nàng như vậy, Nam Cung Lưu Vân cảm thấy nản lòng, thoái chí tới mức nào.
Hắn không phải thần tiên, nên hắn cũng biết mệt, cũng cảm thấy vất vả.
Tô Lạc tự ngẫm hồi lâu, rốt cuộc, Tô Lạc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nàng hít sâu một hởi, chuẩn bị kể lại từng chút từng chút một chuyện kiếp trước cho Nam Cung Lưu Vân nghe.
Tin hay không là tùy vào hắn, còn nói hay không là tùy vào nàng.
Nhưng mà, Tô Lạc còn chưa kịp nói ra.
Bỗng nhiên, Nam Cung Lưu Vân buông Tô Lạc ra, xoay người, nhanh chóng bỏ đi.
Để Tô Lạc một mình ở lại giữ rừng hoang vắng vẻ.
“Nam Cung Lưu Vân!” Nhìn bóng dáng hắn trong chớp mắt biến mất vô tung vô ảnh, Tô Lạc lớn tiếng gọi.
Nhưng mặc kệ nàng gọi như thế nào, hắn cũng không quay trở lại.
Hắn cứ như vậy mà sải bước bỏ đi, kiên định mà quyết liệt, để nàng một mình ở lại nơi hoang vu này.
Tô Lạc cảm thấy mình vô cùng đáng thương.
Không phải hắn nói thích nàng sao? Không phải hắn nói sẽ không rời, không bỏ nàng sao?
Cuối cùng lại ném nàng ở lại, trực tiếp chạy lấy người hả?
Gạt người, cái gì cũng là gạt người hết!
Trên mặt Tô Lạc, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài xuống, làm thế nào cũng không ngăn được.
Bên ngực trái truyền đến từng cơn đau thắt, đau chịu không nổi.
Tô Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay tự ôm lấy thân mình, ôm thật chặt.
Trong lúc nhất thời, nước mắt tuôn như mưa.
Qua giờ ngọ, không biết vì sao mà mây đen kéo đến, bao phủ trên đỉnh đầu.
Rất nhanh, gió rừng thổi cuồng liệt.
Ngay sau đó, mưa to tầm tã mà trút xuống mặt đất, giọt mưa rơi xuống, khoét thành một đám lỗ nhỏ lờ mờ trên nền đất.
Tô Lạc ngồi xổm tại chỗ, đầu nàng gối lên đầu gối, hai tay ôm lấy chân, bi thương không tiếng động.
Nam Cung Lưu Vân chưa từng bỏ mặc nàng chẳng quan tâm như vậy, hắn nhất định sẽ quay lại tìm nàng…
Chờ hắn quay lại tìm nàng, nàng sẽ lập tức nói thẳng ra hết, toàn bộ đều nói cho hắn biết…
Tô Lạc một bên ủy khuất, một bên tự nhủ trong lòng.
Nhưng mà đối với chuyện, Nam Cung Lưu Vân có thể quay lại tìm nàng hay không, trong lòng nàng lúc này cũng không chắc chắn chút nào.