Lúc này, hô hấp của Tô Lạc gần như đã không còn, lục phủ ngũ tạng giống như lệch vị trí, toàn thân ngoại thương nhiều vô kể, nội thương nghiêm trọng...
Nhìn Tô Lạc suy yếu như thế, hốc mắt Nam Cung Lưu Vân cảm thấy chua xót.
Nếu không phải hắn đùng đùng giận dữ phất tay áo bỏ đi, bảo bối của hắn làm sao sẽ thành ra thế này...
Lúc này Nam Cung Lưu Vân hối hận không thể đánh một quyền vào đầu đập chết hắn.
Nam Cung Lưu Vân đang hối hận đan xen, Yên Hà tiên tử lại cười lạnh, một thanh kiếm đâm đến người Tô Lạc!
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, nếu đâm thủng Tô Lạc, vậy Nam Cung Lưu Vân nhất định sẽ bị thương.
Một mũi tên trúng hai đích.
Chủ ý này khiến Yên Hà tiên tử cảm thấy tâm đắc.
Nam Cung Lưu Vân từ đầu đến cuối vẫn chưa buông lỏng cảnh giác với Yên Hà tiên tử, hắn ôm Tô Lạc xoay người tránh né công kích của lão vu bà Yên Hà.
Nam Cung Lưu Vân lần mò lấy Mệnh Đan Dược ra, nhét vào trong miệng Tô Lạc ép nàng nuốt xuống, sau đó đặt nàng ở dưới một gốc cây đại thụ.
Sau đó, hắn đứng thẳng người lên, chậm rãi xoay người.
Hắn không nói một lời, trực tiếp ra chiêu độc.
Trường kiếm Nam Cung Lưu Vân bay múa, xen lẫn pháp tắc tinh diệu.
Yên Hà tiên tử cũng là một trường kiếm lạnh lẽo, trường kiếm như một dòng nước trong, rực rỡ sáng lên.
Thần sắc Nam Cung Lưu Vân như vương giả báo thù, mái tóc đen dài điên cuồng bay sau lưng.
Đôi mắt thâm sâu phẫn nộ, không ngừng lôi kéo chuôi trường kiếm.
Ánh sáng kiếm lấp lánh, bóng người ẩn hiện.
Một người là lão tuyệt thế cường giả.
Một người là tân tấn tiềm lực vương giả.
Hai người càng bay cao, trời đất liên tục bị thanh kiếm của hai người xé nứt toạt.
Cự thạch cuồn cuộn, rơi xuống dưới.
Nam Cung Lưu Vân liền đánh hai mươi mốt kiếm, từng đường đều là chiêu chết, sắc bén khó có thể chống đỡ.
Khóe miệng Yên Hà tiên tử cười lạnh, đột nhiên, kiếm trong tay hung hăng hướng về Nam Cung Lưu Vân!
Một chiêu này, ẩn chứa sức mạnh trời đất, khí thế sấm vang chớp giật.
“Phanh phanh phanh! Keng keng keng!”
Kiếm và kiếm đan xen, ánh sáng liên tục hiện ra.
Kiếm hai vị cao thủ cuối cùng đánh trực tiếp vào nhau, phân chia cao thấp.
Kiếm Nam Cung Lưu Vân bị đè phía dưới, thân kiếm từng khúc bị đứt đoạn, cuối cùng hóa thành bột phấn.
Đáy mắt Yên Hà tiên tử cười lạnh càng thêm hừng hực.
Triển khai sức lực trong tay nàng, ẩn chứa linh lực như bão táp nháy mắt đánh vào trong ngực Nam Cung Lưu Vân!
Nam Cung Lưu Vân sớm đã có chuẩn bị.
Đại chưởng của hắn cũng tung ra.
“Phanh phanh phanh!”
Hai người ở trong không trung liên tiếp đối chưởng, ước chừng có ba mươi sáu chưởng!
Chưởng cuối cùng, đôi mắt Yên Hà tiên tử thêm âm u, nàng xuất ra lực đạo mười phần mười.
“Phanh!”
Một chiêu công kích thật mạnh!
Trời đất cũng đổi sắc.
Vùng núi rung chuyển, cự thạch cuồn cuộn không ngừng lăn xuống vực sâu.
Đánh ra một quyền này, Yên Hà tiên tử đứng im tại chỗ, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh.
Một quyền mạnh mẽ này, Nam Cung Lưu Vân bị đẩy về phía sau vài bước, cuối cùng cả người mới đứng vững.
“Phụt!” Cả người Nam Cung Lưu Vân hơi nhoài về phía trước, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
Nhìn Nam Cung Lưu Vân bị trọng thương, đáy mắt Yên Hà tiên tử càng thêm hưng phấn.
Nam Cung Lưu Vân thiên phú nổi tiếng, thiên tài như vậy, nếu như không quen biết nàng thì bỏ đi, đằng này lại cố tình gây thù oán.
Nàng sao có thể tùy ý để cho đối phương trưởng thành, sau đó uy hiếp địa vị của nàng?
Lúc này đáy mắt Yên Hà tiên tử hiện lên tia sát khí không chút nào che dấu.
“Nam Cung Lưu Vân, vương giả thế hệ trẻ tuổi, chậc chậc, bây giờ lại thành ra như vậy.” Nàng châm biếm hừ lạnh một tiếng.
“Lão vu bà, ngươi sẽ không cho rằng chính mình dành phần thắng sao?” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh lẽo, khóe miệng kéo lên nụ cười quỷ dị.
Môi đỏ đang dính máu, càng thêm quyến rũ thần bí.
Đáy mắt Yên Hà tiên tử mang theo ba phần cười lạnh: “Chậc chậc, bất quá cũng chỉ là tu hành cấp chín, lại dám cuồng vọng đến vậy?”
“Cấp chín? Rất nhanh không phải rồi.” Nam Cung Lưu Vân lau khóe miệng, đáy mắt hiện lên tia kỳ quái.