Tiểu Thần Long chạy đến bên Tô Lạc.
Nhìn tiểu chủ nhân hai mắt nhắm nghiền, Tiểu Thần Long vươn móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Tô Lạc.
Tô Lạc nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích nằm trong lòng Nam Cung Lưu Vân.
Tiểu Thần Long vội vã, hai móng vuốt nhỏ lôi kéo tay Tô Lạc, ý đồ muốn kéo nàng tỉnh dậy.
Nhưng căn bản là không có tác dụng gì.
Bỗng nhiên, đôi mắt Tiểu Thần Long hơi hơi lóe lên, chỉ trong chớp mắt, nó liền biến mất.
Nam Cung Lưu Vân nhìn hình bóng nhỏ của nó biến mất, mắt phượng híp lại.
Tiểu Thần Long có mười phần linh tính, chẳng lẽ nó có cách nào đánh thức được?
Tuy rằng không nắm chắc mười phần, nhưng có thể dù chỉ một chút hy vọng cũng vẫn tốt hơn, Nam Cung Lưu Vân tìm một chỗ cản gió, từ trong không gian lấy ra một tấm thảm lông dê mềm mại trắng muốt, gắt gao bao bọc lấy thân mình Tô Lạc.
Nếu Tử Nghiên có mặt ở đây, nhất định sẽ chấn động.
Nàng chắc chắn sẽ không thể ngờ được rằng, hai quả túi Càn Khôn ngày đó bán đấu giá, một trong hai cái đã lọt vào tay Nam Cung Lưu Vân.
Bỗng nhiên, Nam Cung Lưu Vân phát hiện tay chân Tô Lạc có chút lạnh băng.
Đôi mắt hắn hơi co lại.
Lúc phóng lên vách đá, Nam Cung Lưu Vân thu hồi linh lực, đến bây giờ ước chừng là thời gian một nén nhang.
Nhưng mà Nam Cung Lưu Vân lại bi ai phát hiện.
Chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi mà thân thể đã có nhiều biến đổi.
Một khi rời khỏi linh lực của hắn, tự nhiên hơi thở sinh mệnh liền nhanh chóng giảm xuống.
Trong lòng Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên tê rần, đôi mắt chua xót.
Hắn ngay lập tức áp linh lực thành sợi tơ mỏng, tiếp tục truyền vào linh đài huyệt của Tô Lạc.
Chỉ là, phát hiện này, lại làm cho Nam Cung Lưu Vân buồn vui đan xen.
Buồn chính là, hắn không biết khi nào nàng mới hồi tỉnh.
Vui chính là, chỉ cần hắn ở bên người nàng, là có thể bảo đảm nàng sẽ bất tử.
Bốn phía vô cùng tĩnh lặng.
Tĩnh lặng tới mức gần như quỷ dị.
Tại nơi đất đá cháy đen này, trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh, tiếng chim tiếng côn trùng, chim bay cá nhảy, tất cả đều không có. Thứ duy nhất ở đấy chính là tiếng gió ù ù không ngừng.
Nam Cung Lưu Vân ngơ ngẩn mà nhìn.
Lúc này Tô Lạc dần dần ấm lại, nhưng chỉ là ấm lại thôi, sắc mặt thì vẫn tái nhợt như cũ.
Mới chỉ mấy ngày trôi qua, mà nàng đã gầy đi hẳn, thân mình yếu ớt đến mức cảm giác như nếu một cơn gió thổi qua thì nàng cũng sẽ bị tan biến.
Nam Cung Lưu Vân không đành lòng nhìn tiếp, hắn ôm sát Tô Lạc, mặt hắn vùi thật sâu vào hõm cổ nàng.
Làm sao đây… Ta phải làm gì cho ngươi bây giờ?
Phải làm như thế nào ngươi mới có thể tỉnh lại?
Hối hận đến vô tận, trái tim Nam Cung Lưu Vân như có muôn vàn con kiến gặm nhấm, hắn đau đớn đến mức gần như không hít thở được.
Đúng lúc này, phía trước bỗng có tiếng động.
Tiểu Thần Long xuất hiện trong miệng ngậm một nhúm cỏ dại, như một đám mây đen nhanh chóng kéo đến.
Tiểu Thần Long nhả nhúm cỏ dại thảo dược đó vào trong lòng Tô Lạc.
“Cỏ gì đây?” Nam Cung Lưu Vân thần sắc nhíu lại.
Hắn không phải pháp sư hệ mộc, khả năng nhận biết thảo mộc không cao lắm, bình thường hắn cũng không hề chú ý nhiều tới thảo dươc, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không nhận ra được.
“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Thần Long ríu rít, cuối cùng còn lấy ra từ trong ngực Tô Lạc một quyển sách.
Linh Vũ Bộ Pháp Tắc? Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân hơi hơi trầm xuống.
Trấn quốc chi bảo Linh Vũ Bộ Pháp Tắc của Tây Tấn hoàng thất, sao lại xuất hiện ở trong lòng Tô Lạc?
Bỗng nhiên, thần sắc Nam Cung Lưu Vân hơi lóe lên.
Chẳng lẽ, mối quan hệ với Âu Dương Vân Khởi, đơn giản chính là ở quyển Linh Vũ Bộ Pháp Tắc này?
Tiểu Thần Long nghiền đống thảo dược kia, dùng nước thuốc bôi bôi lên quyển sách.
Chẳng lẽ Linh Vũ Bộ Pháp Tắc có huyền cơ gì khác? Nam Cung Lưu Vân trong lòng thầm nghĩ.
Tiểu Thần Long lấy ra ba loại thảo dược.
Nhưng bởi vì thảo dược cây cối khá lớn, móng vuốt nhỏ kia của Tiểu Thần Long căn bản là cắt không được, gấp đến độ nó tự cào thẳng vào lỗ tai mình.