Nam Cung Lưu Vân tuy rằng không biết Tiểu Thần Long đang làm chuyện gì.
Nhưng thấy nó tiến hành từng bước đâu vào đấy, nên cũng có vài phần tin tưởng đối với nó.
Nếu cho là Nam Cung Lưu Vân tin tưởng vào Tiểu Thần Long, thì chi bằng nói Nam Cung Lưu Vân tin tưởng Long tộc truyền thừa ký ức của nó.
“Để ta.” Nam Cung Lưu Vân một bàn tay nhắm ngay linh đài huyệt của Tô Lạc, linh khí cuồn cuộn không ngừng truyền vào.
Một cái tay khác bôi ba loại thảo dược đã được nặn ra nước thuốc vào chỗ trống trong Linh Vũ Bộ Pháp Tắc.
Nam Cung Lưu Vân thực hiện vô cùng kỹ lưỡng.
Hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, cẩn thận bôi nước thuốc.
Một lúc sau, nước thuốc đã nhuộm đầy trang giấy.
Màu nước thuốc xanh nhạt bôi qua, một đoạn chữ viết màu đen hiện ra.
Ngay lúc Nam Cung Lưu Vân định bôi thuốc vào trang tiếp theo, Tiểu Thần Long lại liều mạng lắc đầu.
“Làm cái gì?” Nam Cung Lưu Vân hơi hơi nhíu mày.
“Ngao ô ngao ô!”
Tiểu Thần Long chỉ vào đầu chính mình, rồi lại chỉ chỉ vào đống văn tự rậm rạp vừa hiện ra.
Có thể hiểu được Tiểu Thần Long, xưa nay chỉ có duy nhất Tô Lạc.
Hiện tại Tô Lạc hôn mê bất tỉnh, Nam Cung Lưu Vân và Tiểu Thần Long chỉ có thể suy đoán được nhau mà thôi.
Dù sao thì, khả năng lĩnh ngộ vấn đề của Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn luôn rất mạnh.
Nam Cung Lưu Vân trầm ngâm một hồi, thanh âm thanh lãnh như châu lạc ngọc bàn: “Học thuộc lòng?”
Tiểu Thần Long nghe vậy, đầu nhỏ liên tục gật.
Nam Cung Lưu Vân tin tưởng truyền thừa ký ức của Tiểu Thần Long, cho nên hắn bắt đầu nhìn đống văn tự hiện lên ban nãy.
Nhưng mà, điều làm hắn kinh ngạc chính là…
Ngay lập tức, này đoạn chữ viết lại biến mất toàn bộ!
Thứ bí kíp thần kỳ.
Chờ Nam Cung Lưu Vân lấy nước thuốc bôi lên lần nữa, những chữ viết kia vẫn chết sống không hiện lên.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Thần Long gãi gãi đầu trong rối rắm, chỉ trang giấy vốn đã trở lại như cũ, tức giận cực kỳ.
Tốc độ nhanh như vậy, ai nhớ kịp được chứ? Lại không phải thần tiên. Tiểu Thần Long tức giận không chịu được.
Nam Cung Lưu Vân cầm nước thuốc, lại không biết nên hay không nên tiếp tục bôi tiếp.
Tiểu Thần Long sợ Nam Cung Lưu Vân sẽ quên mất những từ ban nãy, nó chỉ chỉ vào quyển sách, lại chỉ chỉ vào môi Nam Cung Lưu Vân, cuối cùng chỉ chỉ lỗ tai Tô Lạc.
Nam Cung Lưu Vân xưa nay thông minh tuyệt đỉnh.
Tiểu Thần Long ám chỉ vô cùng rõ ràng.
“Hữu dụng như vậy sao?” Nam Cung Lưu Vân mày rậm nhíu lại, có chút không tin.
“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Thần Long tin tưởng mười phần gật đầu, đồng thời còn không quên vỗ vỗ ngực chính mình.
Nam Cung Lưu Vân lại càng thấy tiểu gia hỏa này càng không đáng tin cậy.
“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Thần Long uy hiếp trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Nếu không phải thương tổn của chủ nhân có liên hệ đến mình, nếu không phải mình không thể nói chuyện, Tiểu Thần Long đã sớm tự mình thực hiện.
Nam Cung Lưu Vân cảm thấy dù sao thì cũng đang nhàn rỗi, vì thế, liền bắt đầu niệm chiêu thứ nhất Linh Vũ Bộ Pháp Tắc cho Tô Lạc nghe.
Linh Vũ Bộ Pháp Tắc, huyền ảo vô cùng, thay đổi thất thường.
“… Tốc chi huyền ảo, thiên biến vạn hóa… Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng…”
Bỗng nhiên, ngón tay Tô Lạc hơi hơi động đậy.
Nam Cung Lưu Vân cẫn luôn cẩn thận quan sát Tô Lạc sao lại có thể không biết?
Trên mặt hắn trong nháy mắt hiện lên một mừng rỡ tột cùng!
Hắn không ngờ Linh Vũ Bộ Pháp Tắc này thật sự hữu dụng!
Nam Cung Lưu Vân ngước mắt nhìn lại Tiểu Thần Long.
Lúc này Tiểu Thần Long ngoan ngoãn mà ngồi quỳ ở một bên, vui mừng mà nhìn Tô Lạc.
Tiểu Long này quả cũng không phải là vô dụng, thời khắc mấu chốt vẫn còn có tác dụng.
Nam Cung Lưu Vân vừa suy nghĩ thoáng qua một chút, đã liền dồn lại toàn bộ sự chú ý của hắn lên người Tô Lạc.
Hắn chậm rãi niệm tụng từng chữ một trong chiêu thứ nhất của Linh Vũ Bộ Pháp Tắc…