Đau đớn, toàn thân có cảm giác như đang chịu đựng hình phạt bị bánh xe tải nghiền qua, Tô Lạc đau đớn đến mức gần như hít thở không thông.
Bên tai là tiếng tụng niệm thứ gì đó vang lên lanh lảnh.
Ong ong ong giống như tiếng muỗi vo ve.
Những tiếng niệm vốn làm cho người ta cảm thấy vô cùng bực bội, lại đến từ một tông giọng tuyệt mỹ, chậm rãi truyền tới.
Sự kết hợp đó lại tạo thành một kiểu tụng niệm tuyệt diệu, thấm vào ruột gan người nghe.
Tô Lạc tựa hồ cảm thấy sự đau đớn đến mức thấu tâm can, như muốn lột da trên người mình cũng giảm bớt không ít.
Thần trí Tô Lạc dần dần có chút tỉnh táo.
Lúc này, nàng mới nhận ra được, chủ nhân của những âm thanh dễ nghe quen thuộc kia chính là Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân…
Tên này, làm trong lòng Tô Lạc bỗng nhiên đau xót, một loại cảm giác chua xót khác thường tràn ngập tâm trí nàng.
Đến ngày hôm nay, hắn cũng vẫn không quay đầu lại mà rời đi, quyết tâm như vậy…
Tô Lạc muốn mở mắt ra, lại phát hiện hai mắt tựa như bị dán lại, không thể nào mở ra được.
Nàng muốn há mồm, lại phát hiện ra mình cũng không thể động đậy.
Nỗ lực hết sức, kết quả vẫn như cũ.
Cuối cùng Tô Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Một hồi sau khi nàng đã tĩnh tâm trở lại, nàng đã nghe lọt được những câu chữ mà Nam Cung Lưu Vân đang niệm.
Linh Vũ Bộ Pháp Tắc? Trong lòng Tô Lạc tức khắc trở nên mừng rỡ.
Thân thể bị thương quá nặng, nhưng linh hồn của nàng lại hoàn toàn không bị tổn hao gì, Ở trong không gian tu luyện Linh Vũ Bộ quả là không tệ.
Vì thế, Tô Lạc bắt đầu tĩnh tâm, theo kia câu chữ, yên lặng mà vận hành công lực.
Nam Cung Lưu Vân niệm xong một lần, đột nhiên phát hiện Tô Lạc có thể điều động linh lực của chính mình, trong lòng vô cùng vui mừng.
“Chắc chắn ngươi nhất định sẽ không có việc gì, nhất định!” Tay Nam Cung Lưu Vân kề sát linh đài huyệt của Tô Lạc, linh lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào, làm cho thân thể vốn đã tàn tạ của nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Tô Lạc hấp thu linh lực của Nam Cung Lưu Vân, như cá gặp nước.
“Nhưng mà, phải làm sao ngươi mới có thể tỉnh lại đây?” Tại nơi đó trên ngọn núi, Nam Cung Lưu Vân vẫn duy trì tư thế này, ước chừng đã kéo dài tới mười ngày.
Thời gian mười ngày này, hắn không dám có một chút ít lơi lỏng, thả lỏng.
Tuy nhiên, mặc kệ hắn cẩn thận chăm chút như thế nào, nàng vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Nàng tuy rằng có thể miễn cưỡng vận chuyển linh lực, nhưng một khi hắn thả lỏng, sinh mệnh hơi thở của nàng liền sẽ giảm bớt.
Cách này tuyệt đối không phải kế sách lâu dài.
Nam Cung Lưu Vân tự hỏi chính mình mãi, vẫn là quyết định đi tìm Dung Vân đại sư.
Hắn ôm Tô Lạc đứng lên, Tiểu Thần Long nhanh nhẩu nhảy lên ngồi trên vai hắn.
Nam Cung Lưu Vân dừng một chút, không nói cái gì, dứt khoát cất bước rời đi.
Bởi vì Nam Cung Lưu Vân cũng đang bị thương, hắn lại không thể rời khỏi Tô Lạc để mà đi qua đi lại, cho nên hắn không thể tìm tòi một vòng quanh nơi này.
Cho nên, hắn không biết được là, lão bà xấu xa Yên Hà kia bị nổ mạnh như vậy nhưng vẫn chưa hề chết.
Muốn nắm rõ sự tình phải xem xét lại từ lúc quả lôi cầu kia nổ.
Lúc ấy, lôi cầu đuổi theo nổ mạnh trên đỉnh đầu Yên Hà tiên tử.
Theo lý mà nói, mặc kệ thực lực Yên Hà tiên tử mạnh mẽ đến mức độ nào, dù số mệnh bà ta có được ưu tiên đến mức nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát được.
Nhưng mà, cường giả tuyệt thế đều sẽ có một ít át chủ bài bảo mệnh, Yên Hà tiên tử càng là người như thế.
Khoảnh khắc lôi điện nổ mạnh nhất, Yên Hà tiên tử cắn răng, hung hăng chém ra một chiếc võng che chắn!
Đây là bảo mệnh Linh Khí mà bà ta có được khi thâm nhập tiên phủ ở thời điểm còn trẻ.
Võng che chắn này có thể ngăn cản một lần công kích của siêu cấp cường giả.
Đã trải qua nhiều năm như vậy, qua biết bao nhiêu lần đích thân trải qua hiểm cảnh, nhưng mà Yên Hà tiên tử cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sử dụng chiêu bài này.
Mười đại thế gia, vương bài sát thủ, người đuổi giết bà ta vô số kể, nhưng bà ta đều thoát được hiểm cảnh đó, vậy mà hiện tại lại bị một người trẻ tuổi bức tới rơi vào hoàn cảnh chật vật vô cùng.
Yên Hà tiên tử cực kỳ hận, cực kỳ giận, nhưng rồi lại không có lựa chọn nào khác.