Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 995: Chỉ mành treo chuông (2)




Yên Hà tiên tử đành phải sử dụng vương bài bảo mệnh này để giữ mạng.
Cho dù bà ta không cam lòng, cũng không còn biện pháp nào khác.
Nhưng điều làm cho Yên Hà tiên tử không thể ngờ tới được chính là, cho dù là võng che chắn, cũng ngăn không được uy lực của lôi cầu. 
Yên Hà tiên tử không ngừng chạy, không ngừng chạy!
Tia chớp nổ ra vô tận như núi non bị nứt toạc, đại dương mênh mông chảy ngược, nháy mắt bao phủ Yên Hà tiên tử.
Cuối cùng, bà ta hôn mê bất tỉnh. 
Không biết hôn mê bao lâu, bà ta mới chậm rãi tỉnh lại.
Thời điểm bà ta mở mắt ra, phát hiện bên cạnh mình có người.
Một nam nhân bóng dáng cao dài, đang ở trong sơn động nấu cháo. 
Yên Hà tiên tử liếc mắt một cái liền nhận ra người này là ai.
Vân Khởi xoay người, đôi mắt hắn hơi lóe lên sao trời: “Sư phụ.”
Không ai ngờ được rằng, Yên Hà tiên tử chính là sư phụ Vân Khởi. 
Chuyện này trăm phần trăm là sự thật.
Bằng không, chỉ với chi lực của hoàng thất Tây Tấn, chỉ có mấy năm ngắn ngủi, sao lại có thể bồi dưỡng được Âu Dương Vân Khởi chi tư ngút trời?
Chỉ là, cho dù là lão hoàng đế, cũng không biết sư phụ Vân Khởi chính là Yên Hà tiên tử. 
Yên Hà tiên tử dựa nghiêng trên vách động, lúc này sắc mặt bà ta tái nhợt như tuyết, môi khô nứt, thần sắc uể oải.
Yên Hà tiên tử vận khí linh lực, xem xét miệng vết thương của bản thân.
Lần kiểm tra này làm bà ta càng tuyệt vọng hơn. 
Bà ta tuy rằng không chết, nhưng một thân tu vi đã bị giảm đi bảy tám phần. Hiện tại, tu vi của bà ta còn không đến một phần lúc trước.
Nhiều năm qua kiên trì không ngừng tu luyện, con đường trở thành cường giả nay đã sắp bước lên đỉnh núi, cuối cùng lại bị hủy chỉ bằng một cuộc đại chiến với một tiểu bối trẻ tuổi.
Yên Hà tiên tử một hơi vận lên không được, đành nằm cứng ngắt ở kia, đôi mắt trừng tròn trịa. 
“Sư phụ!” Vân Khởi bỏ nồi cháo xuống, bước nhanh tiến về phía Yên Hà tiên tử.
Sắc mặt Yên Hà tiên tử rất khó coi, tựa hồ như bà ta có thể sẽ tắt thở ngay lập tức.
Vân Khởi không ngừng vỗ vỗ phía sau lưng Yên Hà tiên tử: “Sư phụ, đừng nóng vội, đừng nóng vội.” 
Theo lời nói của Vân Khởi, Yên Hà tiên tử đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụt…”
Máu phun ra vô cùng nhiều, mặt bà ta cũng bị dính đầy máu. 
Yên Hà tiên tử phun được ngụm máu ra, chỉ cảm thấy cả người mềm mại vô lực, hơi thở mỏng manh.
Bà ta biết bản thân không còn nhiều thời gian.
Nhưng mà… 
Đáy mắt Yên Hà tiên tử hiện lên ánh nhìn dữ tợn ác độc!
Bà ta không cam lòng!
Nhiều năm tâm huyết cứ như vậy bị hủy trong tay một đứa tiểu bối nhỏ tuổi, bà ta làm sao có thể cam tâm được? 
Còn có nha đầu thúi Tô Lạc kia, được nam tử hoàn mỹ như vậy ái mộ yêu thương, bà ta thật sự không cam lòng!
Yên Hà tiên tử hữu khí vô lực dựa vào trên vách tường, hai mắt gắt gao trừng mắt nhìn Vân Khởi, sắc mặt tái nhợt như quỷ.
Vân Khởi! 
Phải, bà ta còn có Vân Khởi!
Cho dù chết, bà ta cũng tuyệt đối sẽ không cho đám người đó được sống sung sướng.
Vân Khởi bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Yên Hà tiên tử dọa cho sợ nổi da gà, hắn chậm rãi kêu một tiếng: “Sư phụ…” 
“Quỳ xuống!” Yên Hà tiên tử kích động, lại không ngừng ho ra máu.
Vân Khởi yên lặng mà quỳ xuống.
“Ngươi còn muốn có nha đầu thúi kia sao?” Đôi mắt Yên Hà tiên tử dữ tợn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khởi. 
“Đồ nhi không rõ sư phụ đang nói cái gì.” Hai tay Vân Khởi nắm chặt lại.
Mu bàn tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn, cho thấy nội tâm hắn đang vô cùng kích động.
Yên Hà tiên tử lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi thích tiện nha đầu Tô Lạc kia, đừng tưởng rằng vi sư không biết!” 
“…” Vân Khởi trầm mặc mà chống đỡ, đành cam chịu.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ có được nàng ta sao?” Trầm mặc sau một lúc lâu, Yên Hà tiên tử đột nhiên hỏi.
“… Có nghĩ.” Sao có thể không nghĩ? Nàng ta vốn là vị hôn thê của hắn. 
“Ngươi có nghĩ đến chuyện giết chết Nam Cung Lưu Vân không?” Yên Hà tiên tử kích động đến mức cả người run rẩy.
Đôi mắt Vân Khởi đột nhiên sáng ngời, rồi lại trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.