Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 997: Chỉ mành treo chuông (4)




Ma đạo, máu me tàn bạo, quả thật không thể chấp nhận được.
Năm đó Ma quân, thực lực mạnh mẽ, cơ hồ muốn tiêu diệt mười gia tộc có thế lực lớn, người chắn giết người, Phật chắn sát Phật, trong một khoản thời gian rất dài, không hề có địch thủ trong thiên hạ.
Hiện tại, Vân Khởi đang kế thừa điều đó. 
Nhanh chóng, một Ma quân mới thế hệ tiếp theo lại sắp xuất hiện.
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc đi suốt đêm hướng về Vân Vụ Phong.
Dọc đường đi có ánh trăng cùng các vì sao dõi theo, hắn vẫn nhanh chóng tiến bước. 
Chỉ trong một ngày, Nam Cung Lưu Vân đã đem theo Tô Lạc vào Vân Vụ Phong.
Lúc này, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân có chút hơi tái nhợt.
Trong trận chiến ấy, hắn cũng bị thương không nhẹ. 
Tuy nhiên hắn vẫn một lòng nhào vào che chở cho Tô Lạc, không màng quan tâm đến thương tổn của bản thân.
Cũng may mắn là thân thể hắn tố chất tốt, mấy ngày nay cũng dần dần tự lành.
Vân Vụ Phong, cao ngất cùng đám mây. 
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc lên lên xuống xuống, không ngừng tiến dần lên cao.
Hắn giữ thân mình vô cùng ổn định, đôi tay hắn ôm Tô Lạc không có một tia xóc nảy.
Đỉnh núi Vân Vụ Phong, lúc trước Tô Lạc và Lãnh dược sư đi tốn đến một đêm, mà hiện tại, Nam Cung Lưu Vân lại chỉ cần thời gian không đến một chén trà nhỏ đã lên đến đỉnh. 
Tử Nhiên nghe được động tĩnh, bước nhanh ra.
“Ngươi là?”
Tử Nhiên nhìn thấy một thân ảnh cao to đứng ở trước mặt hắn. 
Ấn tượng đầu tiên của Tử Nhiên chính là, đây là một nam nhân cực kỳ lạnh lùng mạnh mẽ.
Nam Cung Lưu Vân không nói gì.
Cả người hắn toát ra sự lạnh lẽo vương giả như đến từ địa ngục, ánh mắt bắn về phía Tử Nhiên, âm thanh lạnh băng đạm mạc: “Dung Vân đại sư đâu?” 
Bị ánh mắt Nam Cung Lưu Vân bắn trúng, trong nháy mắt Tử Nhiên thân mình trở nên cứng đờ.
Người nam nhân này, thật là đáng sợ.
Hắn đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy cô nương trong lòng của Nam Cung Lưu Vân. 
“Tiểu sư muội?” Tử Nhiên bước nhanh tới, vội vàng duỗi tay tiếp: “Đa tạ các hạ đem Tiểu sư muội trở về!”
Nhưng mà, ngoài dự kiến của Tử Nhiên chính là, tên nam nhân cả người phát ra sự đáng sợ này, lại không giao Tiểu sư muội cho hắn!
Mà là công khai ôm Tiểu sư muội, bước nhanh về hướng nội viện. 
Hơn nữa…
Hắn sao có thể biết được sân nào là của Tiểu sư muội?
Tuy rằng sân của Tiểu sư muội, xác thật là có hoa cỏ nhiều hơn một ít, tinh xảo hơn một ít, nhưng sao hắn có thể quen thuộc giống như sân nhà mình? 
Nếu nhớ không lầm, tên nam nhân đáng sợ này, đây là lần đầu tiên hắn tới Vân Vụ Phong mà?
Trên mặt Tử Nhiên vẫn duy trì nụ cười cứng đờ, đi theo Nam Cung Lưu Vân ra ra vào vào.
Tử Nhiên biết, người này thực lực vô cùng ghê gớm, không phải hắn có thể chống lại. 
Hơn nữa Tử Vũ cũng không biết đi nơi nào, một chút tin tức đều không có.
Tử Nhiên nhìn tên nam nhân khủng bố trước mắt thật cẩn thận đặt Tiểu sư muội lên giường.
Động tác kia, dịu dàng vô cùng, giống như thứ hắn đang ôm trong lòng là búp bê sứ dễ vỡ. 
“Tiểu sư muội rốt cuộc bị làm sao vậy?” Tử Nhiên vừa định hỏi.
Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân vung tay lên.
Tử Nhiên liền lùi dần về sau, kiềm chế không được đành lùi lại bảy bước, cuối cùng cái ót đụng vào một khung cửa kêu loảng xoảng. 
Tử Nhiên vịn ót mình lại không dám lên tiếng.
Nơi này là Vân Vụ Phong, rõ ràng hắn mới là chủ nhà, sao lại giống như hắn mới là kẻ xâm phạm?
Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng hết sức đắp chăn cho Tô Lạc, dùng linh lực tra xét thân thể của nàng, lúc này mới thoáng thở ra nhẹ nhàng. 
May mắn, đường đi xóc như vậy nhưng không hề thương tổn đến nàng…
“Dung Vân đại sư ở đâu?” Nam Cung Lưu Vân nắm tay Tô Lạc, ánh mắt ôn nhu mà ngóng nhìn nàng.
Nhưng lời hắn nói ra thì lại lạnh lẽo băng giá như máu chảy đầm đìa, đằng đằng sát khí làm cho người nghe phải run sợ. 
Lời này của hắn, là nói với Tử Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.